
Lần này, nếu cần phải hy sinh, tôi sẽ làm điều đó, nhưng cho tổ ấm riêng, cho những người mà tôi sẽ gọi là “gia đình bé nhỏ”.
Từ những ngày đầu bước vào đời, tôi đã chọn sống vì gia đình. Hơn 10 năm qua, tôi miệt mài làm việc, gom góp từng đồng, chỉ mong cha mẹ và anh chị em có thể vượt qua những ngày khó khăn. Khi gia đình lâm vào nợ nần, tôi không đắn đo. Cả phần đất nhỏ tôi tích góp bao năm cũng chấp nhận bán đi để giúp gia đình trang trải. Tôi không oán giận, cũng chưa bao giờ hối tiếc, bởi trong tôi, gia đình luôn là điều thiêng liêng nhất.
Suốt những năm tháng ấy, tôi gần như không có cuộc sống riêng. Tôi từng quen vài người con gái nhưng mỗi lần nghĩ đến tương lai, gánh nặng mình đang mang, bản thân lại tự thu mình. Tôi sợ, nếu đồng hành cùng mình, cuộc sống của họ sẽ chẳng được nhẹ nhàng như họ xứng đáng. Tôi sợ mình không thể cho họ một mái ấm đủ đầy. Vậy nên, hết lần này đến lần khác, tôi chọn cách âm thầm rời đi, chọn cô đơn thay vì để người khác phải chịu khổ cùng mình.
Dần dần, tôi mất các mối quan hệ bạn bè. Mạng xã hội đối với tôi trở thành thứ xa lạ. Công việc là người bạn duy nhất còn sót lại, là nơi tôi gửi gắm hết những nỗi niềm lặng thầm. Đến một lúc, khi ngoảnh nhìn lại, tôi nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều điều quý giá. Tôi yêu thương gia đình nhưng cũng hiểu rằng sống mãi vì người khác mà quên bản thân, chẳng khác nào tự giam mình trong những khuôn khổ vô hình. Vì thế, tôi quyết định thay đổi. Tôi vẫn sẽ yêu thương gia đình, hỗ trợ họ trong khả năng của mình, nhưng không còn tiếp tục hy sinh vô điều kiện như trước nữa.
Tôi mong muốn được xây dựng một mái ấm nhỏ của riêng mình, nơi có tiếng cười, sự sẻ chia, có một người cùng tôi nắm tay đi qua những thăng trầm cuộc sống. Tôi không mong ước điều gì quá lớn lao, chỉ cần một căn nhà nhỏ, một người vợ biết yêu thương, vài tiếng cười con trẻ mỗi ngày. Lần này, nếu cần phải hy sinh, tôi sẽ làm điều đó, nhưng cho tổ ấm riêng của mình, cho những người mà tôi sẽ gọi là “gia đình bé nhỏ”. Từng có lúc tôi tự hỏi, lựa chọn này có ích kỷ quá không? Nhưng rồi, tôi hiểu ra: Chỉ khi bản thân hạnh phúc, ta mới có thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn hơn. Xây dựng một mái ấm nhỏ, chăm sóc những người thân yêu bằng tất cả tình yêu và trách nhiệm của mình, đó cũng là một cách để tiếp nối tình yêu thương đã lớn lên trong tôi suốt những năm tháng qua.
Con đường phía trước chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách, nhưng lần này tôi không còn sợ nữa. Bởi tôi biết, mình đang bước đi không chỉ vì những gánh nặng cũ, mà vì một ước mơ mới, ước mơ về một mái nhà, một nơi bình yên để trở về, một gia đình để yêu thương suốt đời.
Huỳnh Nhiên