
Chúng tôi lên kế hoạch gặp nhau khi anh về nước, rất háo hức và mong chờ, đến lúc anh về Việt Nam lại không thấy đâu.
Tôi từng viết bài hẹn hò cách đây khá lâu. Thật may mắn vì qua bài viết nhận được rất nhiều sự quan tâm của quý độc giả, cùng hàng trăm thư làm quen. Đặc biệt là từ anh, người cách xa tôi gần một ngày bay. Tất cả mail tôi đều phản hồi hết, kèm lời cảm ơn chúc phúc đến họ. Tôi cũng không ngờ lại có nhiều chàng trai ưu tú như vậy gửi lời làm quen, nhưng tôi đều từ chối ngay từ mail đầu hoặc mail thứ hai, thứ ba. Thực sự với tôi (hay con gái nói chung không biết nữa) vẻ bề ngoài, sự giàu có hay giỏi giang, không phải là yếu tố tiên quyết, nếu không có sự đồng điệu trong tâm hồn.
Với anh lại khác, tôi đã thích anh ngay từ mail đầu tiên anh gửi lời làm quen. “Trời ơi, chàng trai của tôi đây rồi”, tôi sung sướng thốt lên với lòng mình như vậy, nhưng vẫn bình thường lắm khi hồi âm thư anh, để rồi càng nói chuyện chúng tôi càng cảm thấy hai đứa hợp nhau vô cùng. Chính anh cũng thừa nhận như vậy, hai đứa cứ thế chia sẻ và đồng cảm như hai người tri kỷ được một năm. Chúng tôi lên kế hoạch gặp nhau khi anh về nước, rất háo hức và mong chờ, đến lúc anh về Việt Nam lại không thấy đâu.
Tôi là người lãng mạn nhưng thực tế, không bao giờ sống ảo. Anh cũng vậy. Đến cả bây giờ mọi thứ vẫn rất thật, nhưng anh tự dưng đâu mất là điều tôi không thể hiểu và tin nổi. Mặc dù khá từng trải và có sự hiểu biết ít nhiều trong cuộc sống, nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ tôi lại mù mờ. Tôi chưa từng vội trong chuyện tình cảm, không vội quen một người, cũng luôn tin vào chữ duyên, chỉ mong anh vẫn luôn vui dù ở bất cứ đâu. Thế nhưng tôi cũng rất khó nghĩ. Có phải mình đã sai ở đâu không? Tôi phải làm sao khi nhận thấy bản thân rất có tình cảm với anh? Đây không phải là tình cảm nhất thời, nó tự nhiên, chân thành.
Huyền Trâm