
Tình cảm trong tôi đã nguội lạnh, không thể tha thứ cho sự phản bội, nhất là khi anh không hề ăn năn.
Tôi ngoài 30 tuổi, quê miền Tây, học ngành tài chính và đang làm nhân viên tài chính. Tôi lấy chồng hơn hai năm nhưng chỉ sống ở nhà chồng khoảng một năm. Nhà chồng tôi sống trên một hòn đảo nhỏ ở Kiên Giang. Gia đình anh làm du lịch ở đó, chia đất đứng tên cho nhiều người trong họ hàng. Tôi quen chồng cũng do đi du lịch cùng gia đình rồi gặp anh ấy. Sau đó chúng tôi trao đổi số điện thoại, tìm hiểu qua chat và cưới chỉ sau 4 tháng. Lúc đầu tôi thấy anh hiền lành, vui vẻ, nói chuyện đạo lý, hiếu thảo, chịu khó. Dù anh từng hai lần đổ vỡ hôn nhân, tôi vẫn cảm thông và tin rằng hai người từng tổn thương có thể hàn gắn cho nhau.
Tôi chấp nhận lấy chồng xa, rời xa gia đình, chỉ mong một cuộc sống bình yên nơi đảo nhỏ. Đám cưới chỉ có 4 mâm, lễ cưới đơn giản, mẹ chồng mừng 5 triệu đồng. Mẹ tôi buồn nhưng tôi trấn an mẹ rằng: “Cuộc sống sau này mới là điều quan trọng”, nhưng rồi mọi thứ không như tôi nghĩ. Suốt một năm ở đảo, tôi làm mọi việc từ nấu ăn, dọn dẹp, ghi sổ sách, tiếp khách, khiêng đá làm bờ kè… Trong khi đó chồng thường xuyên nhậu, hút thuốc. Có khách thì anh nhậu với khách, không khách thì tự rủ anh em ra nhậu. Anh luôn nói sẽ bỏ thuốc, bỏ nhậu khi có con, nhưng chỉ là hứa suông.
Tiền làm ra anh đều dùng trả nợ, chia cho mẹ chồng và anh em chồng, không có khoản nào riêng cho vợ chồng tôi. Tôi chỉ giữ tiền hộ, nhà chồng cần là phải đưa. Một tháng sau cưới, tôi mang thai nhưng việc khám thai rất khó khăn do ở đảo xa, mỗi lần chích ngừa phải ngồi tàu gần một tiếng. Tôi nghén nặng, người sụt cân, mệt mỏi nhưng vẫn phải làm việc. Chồng tôi dù tỏ ra chăm sóc nhưng không thật sự hiểu hay chia sẻ. Có lần cãi nhau, anh tức đến mức đập gãy giường. Khi tôi kể lại cho mẹ chồng, bà lại nói tôi sai vì “chồng say thì vợ phải tránh, cãi làm gì”. Lúc đó tôi mới thật sự hiểu mình không được nhà chồng và gia đình chồng tôn trọng.
Tôi mang thai tháng thứ 7, cha mẹ phải qua đảo đón tôi về nhà ngoại để sinh. Chồng tôi chỉ ghé thăm gần ngày sinh. Mang tiếng chồng nuôi vợ đẻ mà tôi vẫn phải lo hết mọi việc từ nấu nướng, dọn dẹp. Thậm chí khi bụng tôi to, anh vẫn đòi quan hệ. Tôi không đồng ý thì anh tỏ thái độ không vui. Sau sinh, chồng cứ hai tháng gửi 2 triệu đồng, được một năm thì dừng hẳn, cũng chẳng hỏi mẹ con tôi sống ra sao. Tôi đành phải quay lại làm việc để lo cho con. Tôi không quay lại nhà chồng vì điều kiện sống ở đó không phù hợp để nuôi con. Tôi đề nghị vợ chồng chuyển về sống gần nhà ngoại, cha mẹ tôi cho đất cất nhà. Chồng không chịu, nói không thể rời đảo vì đã sống ở đó mấy chục năm.
Tôi buồn và hụt hẫng vì cảm thấy mẹ con tôi không đủ quan trọng để anh thay đổi. Đỉnh điểm là khi tôi phát hiện anh ngoại tình. Tin nhắn trong điện thoại anh thể hiện rõ mối quan hệ tình cảm với người khác. Anh bảo với cô gái kia rằng đã chia tay vợ. Tôi hỏi thì anh chỉ nói tôi tào lao và không hề nhận sai. Tôi kể hết với cha mẹ. Anh tức giận, la mắng tôi rồi anh hai đến rước anh về. Đến nay, anh vẫn không nhận lỗi, không xin lỗi, không một lời quan tâm. Tôi cảm thấy rất tổn thương, như chưa từng là gì với anh.
Tình cảm trong tôi đã nguội lạnh. Tôi không thể tha thứ cho sự phản bội, nhất là khi anh không hề ăn năn. Tôi thương con vì con không có lỗi, nhưng lại chịu thiệt thòi. Hiện tôi muốn ly hôn nhưng anh không chịu, còn bắt tôi về nhà chồng. Hơn nữa con còn quá nhỏ, tôi sợ con thiệt thòi khi không có đủ cha mẹ. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Hiền Hòa