
Tôi lo sợ một ngày nào đó, bí mật này bị phơi bày theo cách tồi tệ nhất, người tổn thương nhiều nhất lại là đứa trẻ vô tội.
Tôi viết những dòng này trong một đêm không ngủ, lòng nặng trĩu. Bốn năm qua, tôi sống với cảm giác tội lỗi, không ngày nào nguôi ngoai. Con tôi đã lên 4 tuổi, một đứa trẻ hồn nhiên và ngây thơ, là kết quả từ một phút sai lầm mà đến nay tôi vẫn chưa đủ dũng khí đối mặt. Chồng tôi không biết sự thật.
Anh yêu thương và chăm sóc con bé cẩn thận, chu đáo. Nhìn anh quan tâm con, tôi càng cảm thấy đau đớn, như đang sống trong một vai diễn dối trá mỗi ngày. Có những đêm tôi ôm con mà nước mắt chảy ướt gối, tự hỏi mình có đang cướp đi sự thật mà chồng và con đáng được biết?
Tôi lo sợ một ngày nào đó, bí mật này bị phơi bày theo cách tồi tệ nhất, người tổn thương nhiều nhất lại là đứa trẻ vô tội. Tôi sợ mất tất cả, nhưng còn sợ hơn việc cứ mãi sống trong sự dằn vặt này. Có phải tôi đang hủy hoại chính mình? Có những lúc tôi như không thể thở nổi vì suy nghĩ, áp lực, sợ hãi.
Tôi mong nhận được một lời khuyên chân thành, rằng tôi nên dũng cảm nói ra sự thật hay tiếp tục im lặng để giữ gìn hạnh phúc hiện tại? Tôi không tìm cách trốn tránh hậu quả, chỉ mong tìm ra cách sống mà không cảm thấy mình đang tự giết chết mình từng ngày.
Hồng Phượng