
Toa tàu đường sắt Cát Linh – Hà Đông (Hà Nội) dột khi trời mưa
Thời đó nhà nghèo, nhà mái tôn mưa dột lộp độp khắp nơi, nhiều khi ở trong nhà mà vẫn phải mặc áo mưa. Mưa dột không chừa cả cái chỗ ngủ, cho nên má hay nhớ cảnh “Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn”.
Má nói thời đó ông bà có câu ở đời có ba cái khổ: “Nhất là vợ dại trong nhà, nhì thời nhà dột, thứ ba nợ đòi”. Vợ dại thì… hên xui vì mẹ cha mang về, nợ đòi thì do làm ăn thất bát, còn nhà dột là do nghèo khó.
Nhưng giờ hết cảnh nghèo như xưa rồi mà vẫn nhà dột, ngộ ghê. Hết cảnh sân bay hiện đại bị dột, giờ đến tàu điện cũng bị “dột”. “Má tưởng hiện đại rồi, khấm khá rồi phải khác đi, hóa ra cũng dột như xưa!”.
Má trách, Bút Bi chỉ biết… ốt dột chứ làm sao.