
Anh nói vẫn yêu chị, trước đây anh khóa nó lại, giờ không thể kiểm soát được cảm xúc dành cho chị, muốn theo đuổi chị một lần nữa.
Tôi 26 tuổi, công việc tốt và ngoại hình sáng vì biết ăn diện. Tôi rất năng động, thích thanh gia hoạt động cộng đồng. Bạn trai 31 tuổi, quen biết nhau hơn 3 năm, hẹn hò hai năm rưỡi. Mẹ anh đã đề cập chuyện cưới xin. Chúng tôi cũng thấy đã đến thời điểm thích hợp về chung nhà. Tôi và anh đều là mối tình thứ hai của nhau. Tôi thích anh trước, chủ động làm quen. Anh độc thân nên được nhiều người để ý vì ngoại hình cao ráo, phong thái làm việc kiểu lãnh đạo, cư xử văn minh và lịch sự từ trong tư duy chứ không phải nguỵ tạo vẻ ngoài. Tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh và dần dần làm anh chú ý. Chúng tôi cứ thế quen nhau rất tự nhiên. Anh chăm sóc tôi tốt từ việc ăn uống, đi lại, sức khỏe, cho tôi cảm giác có một chỗ dựa. Một điều tôi không thích là anh hút thuốc khá nhiều dù vẫn biết ý tứ, tránh lúc ở với tôi.
Vài tháng trước, anh gặp lại người yêu cũ, là mối tình đầu thời cấp ba. Hai người quen nhau từ lớp cấp 3 đến năm thứ tư đại học thì chia tay. Một tháng trước, tôi có linh cảm và anh đã thú nhận với tôi cảm xúc thật. Anh nói không muốn hại đời tôi khi nằm bên một người chồng “đồng sàng dị mộng”. Anh cũng không muốn xem tôi như người dự phòng. Anh đã kể tôi nghe chuyện cũ của mình.
Gia đình anh và chị kia không khá giả. Bố mẹ anh là viên chức nhà nước bình thường. Bố mẹ chị làm lao động chân tay. Cả hai đều chăm chỉ học tập và hứa với nhau sẽ đi du học cùng. Họ đã cùng nhau lấy được học bổng, giấy tờ đã sẵn sàng và chỉ chờ ngày lên máy bay thôi. Tuy nhiên, cả ba lẫn mẹ chị đột nhiên mất vì tai nạn giao thông (người khác say rượu lái xe ôtô đâm vào hai bác khi đang chạy xe máy). Chị quyết định không đi du học nữa vì lo cho em trai và em gái. Anh lúc đó kiên quyết muốn ở lại nước bên cạnh chị nhưng ba mẹ anh phản đối kịch liệt. Chị cũng thuyết phục anh vì phải có một người thực hiện giấc mơ của cả hai.
Anh đi du học còn chị học đại học trong nước. Cả anh và chị đều vừa đi làm vừa đi học. Anh gửi một ít tiền mỗi tháng cho chị để giúp đỡ phần nhỏ chi phí sinh hoạt cho ba chị em. Dịp nghỉ hè, anh về nước thăm chị được vài tuần. Từ năm thứ ba đại học, anh thực tập (được trả tiền lương) tại một công ty lớn. Đến cuối năm thứ tư, anh được hứa hẹn công việc sau khi tốt nghiệp với mức lương gần 100.000 USD một năm. Anh hy vọng chị có thể đi du học sau đại học và sẽ lo cho chị tất cả. Anh hỏi chị về kế hoạch tương lai định cư ở nước ngoài cho cả hai. Chị im lặng. Cả hai có nhiều cãi vã. Khi đó anh biết chị đang được người sếp theo đuổi và quan tâm thường xuyên. Anh và chị bắt đầu giận hờn, ít liên lạc và xa cách. Anh nói với chị rằng anh sẽ về nước lập nghiệp, không ở lại nước ngoài sau khi tốt nghiệp.
Một ngày, chị video call nói chia tay, nguyên nhân là chị đã ngã vào vòng tay người đàn ông khác (sếp của chị). Chị đã yếu lòng vào lúc mệt mỏi, anh không thể ở cạnh. Chị xin lỗi và không muốn yêu xa nữa. Anh níu kéo, bảo chị chờ anh về nước rồi cả hai làm lại từ đầu. Chị khóc lóc, cầu xin anh đừng về vì chị sắp kết hôn rồi. Chị không muốn nhìn mặt anh mà hổ thẹn và xin anh “buông tha cho em đi”. Anh ở lại nước ngoài làm việc 4 năm, quen vài người nhưng rất nhạt nhẽo và xác định chỉ vui chơi thôi. Sau đó, anh về nước tiếp nhận vị trí quản lý tại chi nhánh Việt Nam của công ty mẹ.
Khi anh tham gia buổi tụ họp cấp ba của vài người bạn, có người trong lớp nhắc về mối tình của anh chị. Nếu ngày xưa gia đình chị không gặp biến cố chắc họ sẽ là một cặp xuất sắc. Chị bây giờ có công việc tốt, lương cao, lại có một shop bán hoa và cây. Anh hỏi về chồng và con cái chị như thế nào. Bạn bè ngạc nhiên hỏi cô ấy lấy chồng khi nào sao không ai biết. Anh thắc mắc không phải 9 năm trước chị đã lấy chồng là sếp khá giàu sao? Bạn anh nói nghe ngày xưa đúng là có người theo đuổi rất kiên nhẫn nhưng không biết sau này chị thế nào. Sau khi chia tay, anh hận chị đã phản bội nên chặn tất cả liên lạc, không dùng mạng xã hội và chỉ liên lạc với một số người bạn thân. Anh cũng nói với họ anh chị đã chia tay rồi nên đừng nhắc gì về chị nữa.
Sau khi ra về, anh tò mò tìm hiểu về cuộc sống của chị. Nghe nói cuối tuần chị sẽ đến shop hoa của mình, anh đến đó và đứng nhìn từ xa. Có một lần anh dẫn tôi vào tiệm để mua hoa tặng. Đó là tình huống tình cờ anh tạo ra để gặp lại chị. Chị chào khách vui vẻ nhưng hơi sượng khi thấy anh. Anh giới thiệu tôi là vợ sắp cưới và chị là bạn cũ. Đó là lần đầu tôi gặp chị, một người phụ nữ nhanh nhẹn, khuôn mặt đeo kính cận dễ thương và đầy sức sống khi nhiệt tình giới thiệu và tư vấn sản phẩm. Tôi thấy chị giống mình ở chỗ nhiều năng lượng. Khi ra về chị tặng một chậu hoa chúc mừng chúng tôi. Chị cười rất có duyên nữa nên hôm đó tôi vừa ngồi lên xe liền quay qua nói với anh rằng chị cười thu hút quá, anh chỉ ừ.
Anh đã dặn lòng không còn liên quan đến chị điều gì nữa. Anh cố tập trung vào công việc nhưng không chịu được, nghĩ xem chị sau khi bỏ anh theo người có tiền cuộc sống sẽ như thế nào. Anh tò mò về cuộc sống chị nhiều hơn như công việc, nơi làm việc, cuộc sống 3 chị em. Thông qua một vài người bạn, anh mới biết khi đó chị không đủ tiền chăm lo sinh hoạt và học phí của 3 chị em nên chị đi làm nhiều việc khác nhau, đi học rồi bảo lưu việc học, kéo dài 6 năm mới lấy bằng. Tuy vậy, chị vẫn tự học thi lấy chứng chỉ hai ngoại ngữ. Rất nhiều điều khác nữa anh không biết. Sau khi chia tay, chị rất khổ sở nhưng khi bị gặng hỏi nguyên nhân, chị chỉ nói “hết duyên”. Người bạn đó cũng khẳng định chị đâu có đồng ý quen anh sếp kia. Anh bắt đầu nghi ngờ, tìm hiểu và xâu chuỗi nhiều sự kiện thì biết được sự thật nhiều năm về trước.
Năm 18 tuổi, khi anh tỏ ý không muốn đi du học nữa, mẹ anh đã đến nhờ chị thuyết phục anh trong lúc nhà chị đang tang gia bối rối. Anh hiểu được suy nghĩ của mẹ nên không trách. Năm thứ tư đại học, khi nghe tin anh muốn về Việt Nam, bỏ qua công việc lương cao tại nước ngoài, mẹ anh lại đến tìm chị. Bác mắng và bảo chị chia tay với anh, đừng làm cản trở sự nghiệp của anh, nếu không làm cho nhau tốt hơn thì cũng đừng kéo chân người khác. Chị mặc cảm hoàn cảnh mồ côi và cảm thấy đúng là đang kéo chân anh thật nên chia tay bằng lời nói dối kết hôn với người khác.
Anh không trách mẹ. Lúc đó anh có kế hoạch lập nghiệp tại quê hương là thật chứ không phải chỉ vì chị. Anh chỉ trách chính mình khi đó không đủ năng lực bảo vệ chị. Anh hối hận khi đó còn trẻ, cái tôi quá lớn, lại dễ tin vào lời chị và chia tay qua mạng. Anh ân hận khi về nước mà không đến xem chị sống như thế nào. Anh nói vẫn yêu chị. Trước đây anh khóa nó lại, bây giờ không thể kiểm soát được cảm xúc anh dành cho chị, anh muốn theo đuổi chị một lần nữa.
Tôi hỏi anh từng có cảm giác rung động, yêu tôi không? Anh im lặng. Tôi bảo tại sao lại đồng ý hẹn hò nghiêm túc và có ý tiến tới hôn nhân với tôi? Anh bảo có lẽ vì tôi rất đáng yêu và có nhiều năng lượng tuổi trẻ. Sau khi chia tay chị, trái tim anh không còn cảm xúc rung động nữa, tiếp xúc với người khác chỉ thấy kiểu “ừ, cũng được”. Khi tôi xuất hiện, chủ động thích anh. Anh cảm thấy thoải mái như quay về tuổi thanh xuân vô tư vậy. Dù không rung động nhưng anh đã nghĩ ở cạnh tôi cũng rất tốt, anh tự nhủ với chính mình sẽ đối xử với vợ tương lai thật tốt. Đúng là sự thật mất lòng, có lẽ anh chăm sóc cho tôi tốt vì ám ảnh mối tình đầu. Tôi giờ cũng hiểu vì sao có xu hướng những người lớn tuổi luôn thích những cô gái trẻ trung.
Tôi đã khóc rất nhiều, không muốn buông tay. Anh là người sống có trách nhiệm với lời hứa, rằng sẽ cưới tôi. Tôi muốn đấu tranh cho hạnh phúc của mình để không phải hối hận. Tự hỏi liệu đây chỉ là cảm xúc nhất thời khi anh biết sự thật nên muốn bù đắp cho chị, bởi tình dang dở nên mới đẹp thế? Anh yêu mối tình đầu 18 tuổi nhưng chắc gì đã yêu chị ở tuổi 31? Tôi đã cho anh một tháng để sắp xếp lại cảm xúc của mình trước khi chuẩn bị cho đám cưới. Tôi đã đi gặp và nói chuyện với chị kia, xem thử chị còn tình cảm gì cho anh không. Chị nói chuyện chúng tôi không liên quan gì tới chị. Chuyện cũ rồi và chị không có suy nghĩ gì. Tôi hỏi liệu chị hy sinh để cho anh thành công mà không nuối tiếc sao? Tôi nói nếu chị không muốn dây dưa thì hãy từ chối anh quyết liệt như ngày xưa giúp tôi, vì anh chuẩn bị là chồng người khác rồi. Chị từ chối tiếp chuyện với tôi.
Anh kiên quyết như vậy nhưng có nghĩ việc đó sẽ làm chị khó chịu? Chị chắc gì còn yêu anh hay có tư tưởng giống anh? Thậm chí chị có thể mang tiếng “người thứ ba”, phá hoại mối quan hệ người khác. Liệu mẹ của anh sẽ thích chị? Ai cũng có mối tình gà bông học sinh. Nghĩ lại ai cũng bật cười vì rất vô tư và đáng nhớ. Tôi muốn hỏi mọi người thật sự có thứ tình cảm gà bông chung thủy đến tận mười mấy năm? Hay đây chỉ là cơn ham muốn hồi ức của anh? Tôi có nên kiên quyết tiếp tục làm đám cưới không? Anh đã nói rồi, anh cảm thấy thoải mái khi ở với tôi và cũng có trách nhiệm đối xử tốt với vợ. Anh là người nặng tình cảm, tôi tin anh sẽ hiểu đạo lý vợ chồng sau khi kết hôn. Mong được các bạn chia sẻ.
Hồng Hạnh