Muốn chồng gánh mỗi tháng 13 triệu đồng, anh ‘gục’ ngay tháng thứ ba

Muốn chồng gánh mỗi tháng 13 triệu đồng, anh ‘gục’ ngay tháng thứ ba

bởi

trong
Muốn chồng gánh mỗi tháng 13 triệu đồng, anh ‘gục’ ngay tháng thứ ba

Anh 35 tuổi, không sự nghiệp, không nhà cửa, thu nhập không cao, không hề áp lực, vẫn có thể chơi game như đứa con nít.

Tôi 31 tuổi, chồng 35 tuổi, kết hôn được 5 năm và có bé gái 4 tuổi. Kết hôn xong chúng tôi sống cùng gia đình chị gái trong nhà của anh hai (anh cho ở nhờ). Tôi làm cho công ty tư nhân, lương 20 triệu đồng một tháng, thu nhập ngoài tương đương lương. Ngoài ra tôi đang góp cổ phần để phát triển một thương hiệu nhưng trong giai đoạn đầu tư nên chưa có lợi nhuận. Chồng làm nhân viên sale cho công ty tư nhân gần 10 năm, lương 15-17 triệu đồng chưa trừ chi phí xăng xe. Quan điểm của tôi là nhân lúc còn trẻ cố gắng phấn đấu để lo sự nghiệp, con cái, là chỗ dựa cho bố mẹ lúc về già. Tôi không nặng gánh gia đình vì anh hai có điều kiện, đủ sức lo cho ba mẹ về già. Nhà chồng tôi chỉ có hai anh em, em trai cách anh 17 tuổi, bố mẹ chồng sắp về hưu, cuộc sống bình thường, không khá giả.

Chồng tôi tính hơi an phận. Thời sinh viên anh mê game nên nghỉ học một thời gian, khi quay lại thì học chung khóa với tôi. Khi anh ra trường, tôi là người viết CV, tìm công ty ứng tuyển cho anh nhưng đều không kiếm được việc làm. Sau đó nhờ dì, anh xin được làm sale cho công ty tư nhân và từ đó đến giờ chưa nhảy việc lần nào. Anh hay chơi game, tôi cũng không biết anh chơi game gì, chỉ nghe mấy đứa nhỏ trong xóm nói hay thấy anh trong quán net. Làm sale, đi ra ngoài nhiều nên anh hay ghé quán net để chơi, tôi hỏi thì anh bảo thanh thủ giờ nghỉ trưa nên vào chơi xíu.

Nhiều lần tôi khuyên anh học thêm ngoại ngữ hoặc học nghiệp vụ khác để nhảy việc vì thấy công ty anh không có triển vọng, lương thưởng tàng tàng, anh chỉ ậm ừ. Cách đây 3 năm tôi cũng vạch hướng để anh kinh doanh riêng, động viên anh rằng khách hàng tôi lo, vốn liếng tôi cũng lo, anh không phải lo thất bại vì còn trẻ cứ việc thử, thất bại thì tiền kiếm lại sau. Anh cũng không cần lo không có chi phí lo gia đình vì thu nhập của tôi đủ trang trải. Thế nhưng anh vẫn vậy, không chịu tìm hiểu ngành nghề mà tôi định hướng. Đầu năm nay tôi định hướng anh tìm hiểu máy móc, tìm thợ hoặc anh đi học nghề để gia công hàng cho công ty tôi. Như lần trước, nếu không hối thúc vẫn không có thông tin gì, tôi bảo kiếm thợ, anh bảo không biết kiếm ở đâu.

Tôi đầu tư bất động sản dư được một ít tiền, năm rồi định mua miếng đất để dành sau này cất nhà. Tôi đã tìm được đất, hẹn 16h đi xem hưng 15h30 anh vẫn ngủ, tôi hỏi anh có đi không, anh khó chịu, tôi bực nên đi một mình. Tôi rủ anh đi xem đất vì đây là mua để ở, đáng lý ra anh là đàn ông, việc kiếm tiền mua nhà là của anh, đằng này tôi phải lo. Cuối cùng tôi không mua miếng đất này.

Đợt rồi tôi quyết định mua căn nhà, vì tiền lương để trả lãi quẹt thẻ tín dụng lúc mua nhà và tôi cần vốn để làm mấy việc riêng nên giao anh lo chi phí lãi vay, mỗi tháng 9 triệu đồng và tiền học cho con 4 triệu đồng. Tôi biết với thu nhập của anh, chi phí như vậy hơi nhiều nhưng muốn anh quan tâm đến tài chính của gia đình, muốn anh thấy có áp lực để phấn đấu thêm. Hai tháng đầu, tôi thấy anh chật vật mượn đầu này đầu kia, tháng thứ ba anh chuyển cho tôi được 7 triệu đồng và nhờ tôi lo phần còn lại.

Hôm rồi tôi phát hiện anh ẩn tin nhắn zalo và lịch sử thả icon trong zalo là những icon ôm hôn, chúc ngủ ngon, yêu thương các kiểu. Tôi yêu cầu anh mở ra, phát hiện anh ẩn nhiều cô gái và đã xóa hết tin nhắn. Tôi hỏi, anh bảo bạn chơi game, nhắn tin mua bán vật phẩm, sợ tôi biết nên mới ẩn. Tôi hỏi thả icon cho ai, anh bảo thả cho vui. Thật sự khi thấy sự việc như vậy tôi không ghen, cũng chẳng buồn tra khảo xem có phải anh ngoại tình không. Trong đầu tôi có suy nghĩ cuộc đời còn lại của mình đúng là không thể dựa dẫm vào người đàn ông này. Chồng tôi 35 tuổi, sự nghiệp không có, nhà cửa không có, thu nhập không cao mà không hề thấy áp lực, vẫn có thể chơi game như một đứa con nít.

Tôi hỏi anh với thu nhập hiện tại của anh, nếu chẳng may vợ có sự cố gì, anh có thể nuôi sống gia đình ở cái đất Sài Gòn này không. Nếu lỡ như bố mẹ anh có việc gì cần dùng đến tiền, anh có thể lo cho ông bà không? Những câu hỏi đó anh đều làm thinh. Anh bảo cũng muốn có sự nghiệp riêng nhưng vì không có hướng nên đành chịu. Tuy nhiên tôi thấy anh chưa bao giờ nghiêm túc tự định hướng cho mình. Chưa khi nào tôi thấy anh cầm cuốn sách đọc, từ khi ra trường đến giờ anh chưa từng đi học thêm gì để nâng cao năng lực. Tôi cũng chưa bao giờ thấy anh có ý định tìm công việc mới (mặc dù tôi thấy công ty có nhiều chính sách chèn ép nhân viên).

Tôi cảm thấy chán nên quyết định từ nay không cần anh lo chi phí gì nữa, tự mình lo cho con, lãi mua nhà và sự nghiệp riêng, bởi tôi đủ khả năng lo. Anh muốn làm gì, sống như thế nào mặc anh. Tiền anh làm ra, muốn đầu tư hay tiêu xài gì cũng được. Cuối năm nếu tôi thu hồi được vốn sẽ đưa anh vài trăm triệu đồng để tự lo cho sự nghiệp của mình. Thế nhưng tôi ngạc nhiên là anh rất dửng dưng, không tức giận hay buồn bã gì khi thấy vợ không cần mình như vậy. Đầu năm đến giờ tôi bị stress vì công việc. Nhân viên lâu năm nghỉ việc, công ty mở thêm mảng mới, tôi kham nhiều việc cùng lúc khiến công việc bị trì trệ, cảm thấy làm việc không hiệu quả. Tài chính công ty có vấn đề, hàng ngày tôi bị công trình dí vật tư, bị nhà cung cấp đòi nợ, khách hàng hối.

Tôi đặt cọc mua máy móc để làm thêm mảng mới, có nhiều khách hàng tiềm năng nhưng vì tiền gom cho chị mượn, hiện chị gặp vấn đề tài chính nên không thể trả tôi để lấy máy móc về. Nhìn cơ hội trôi qua tôi tiếc. Tôi luôn cảm giác như người đang đi trong con đường tối không thấy lối ra, nhiều chuyện chẳng biết chia sẻ cùng ai, cũng không muốn nói chuyện với ai. Nhiều lúc quá mệt, tôi chỉ muốn nghỉ việc ở nhà một thời gian nhưng điều này là không thể, tôi là thu nhập chính trong gia đình. Tôi bị đau đầu, sụt cân, ăn uống không ngon, ngủ hay bị thức dậy lúc 3-4h sáng.

Anh có điểm tốt là hiền, không nhậu nhẹt, cũng phụ tôi chăm con, chiều vợ nhưng tôi luôn cảm thấy mình như đàn ông trong nhà, anh không thể làm điểm tựa cho tôi. Càng ngày tôi càng cảm thấy không còn yêu chồng, luôn bị ám ảnh suy nghĩ muốn sống một mình với con gái. Đôi khi tôi tự hỏi có chồng để làm gì khi đang sống xung quanh là anh chị và ba mẹ tôi, tiền tôi tự lo được, con cái tôi cũng chăm được, không có anh tôi vẫn sống tốt.

Tôi cảm giác bị trói buộc, muốn được giải thoát. Càng ngày suy nghĩ muốn ly thân, ly hôn càng xuất hiện nhiều trong đầu tôi. Thế nhưng tôi thương con gái, con mến ba, thương ba mẹ chồng vì ông bà kỳ vọng nhiều vào tôi. Tôi cũng không biết giải thích với gia đình mình như thế nào nếu chúng tôi ly thân.

Tôi không muốn gần gũi chồng, thấy khó chịu khi anh đụng vào người mình. Nhiều lần tôi cho gia đình đi du lịch nghỉ dưỡng để hâm nóng tình cảm nhưng vẫn cảm thấy không vui vẻ. Có ai từng trải qua như tôi không, hãy cho tôi lời khuyên, phải làm gì để thoát khỏi cảm giác tiêu cực này? Có phải tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở anh? Tôi phải làm gì để cảm thấy hạnh phúc với chồng?

Hạnh Vân