
Một phụ nữ từ sau lao lên, thắng gấp ngay bên phải xe tôi. Tiếp đến là một thanh niên cũng chen lên dừng sát lề, bịt kín lối rẽ.
Sáng nay, tôi đi làm như thường lệ. Đến gần ngã tư, thấy đèn đỏ còn năm giây, tôi chủ động giảm ga và dừng xe ngay trước vạch dừng, chừa hẳn một khoảng trống bên phải để các xe rẽ phải có thể dễ dàng di chuyển. Dù đường không có vạch mắc võng nhưng thấy có đèn tín hiệu cho phép xe máy rẽ phải, cùng với biển báo phụ với nội dung “Chú ý: Nhường đường cho xe máy rẽ phải khi đèn đỏ”, nên tôi vẫn cố gắng nhường lối đi cho người cần rẽ.
Tôi tin mình làm vậy là đúng. Tôi nghĩ thầm, mình dừng sớm nhất thì nên chủ động tạo khoảng trống để những người đến sau nhìn vào và xếp hàng nối đuôi nhau, không cản trở những người muốn rẽ phải.
Thế nhưng, chưa được bao lâu thì phía sau, một nhóm người đi xe máy nối đuôi nhau lao lên, chen vào khoảng trống tôi để lại. Đầu tiên là một người phụ nữ mặc áo chống nắng kín mít, bịt khẩu trang, thắng gấp ngay bên phải xe tôi. Tôi quay sang nhìn với ánh mắt khó hiểu nhưng có vẻ cô gái chẳng thèm bận tâm. Tiếp đến là một cậu thanh niên đến sau cũng chen lên dàn hàng ngang và dừng sát lề đường bên phải, chính thức bịt kín lối rẽ của những người phía sau.
>>
Tôi nhíu mày, quay sang nói với hai người: “Anh chị ơi, dừng xe gọn vào chừa lối đi cho người ta rẽ phải chứ”. Thế nhưng, cô gái và chàng trai chỉ quay sang nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh, chẳng thèm trả lời. Một lát sau là vài ba người khác cũng nối đuôi nhau chen vào khoảng trống phía sau hai người kia. Tôi nhìn mà ngán ngẩm, nghĩ bụng: “Vậy là bao nhiêu cố gắng làm gương chừa lối đi cho người rẽ phải của mình thành công cốc cả rồi”.
Một lát sau, tôi thấy một bác lớn tuổi đi xe máy định rẽ phải nhưng bị mấy người kia chặn đầu. Bác bóp còi liên tục, vẻ mặt đầy khó chịu, miệng nói lớn: “Các cô cậu đứng thế này thì tôi đi kiểu gì? Có nhìn thấy biển nhường đường cho người rẽ phải không?”. Một người trong đám đông quay lại đáp trả: “Chỗ đâu mà nhường? Kẹt thì kẹt chung, ông đến sau thì phải đợi”.
Hai bên vẫn lời qua tiếng lại một hồi lâu. Không khí căng lên rõ rệt, người rẽ phải thì bức xúc, người chen lấn dừng chờ đèn đỏ thì khó chịu vì bị nhắc, còn tôi thì vừa bực vừa bất lực. Mãi đến khi đèn xanh bật sáng, dòng xe chắn lối lao đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ông bác già mới có thể cho xe rẽ phải.
Tôi cũng tiếp tục chạy xe, nhưng trong đầu vẫn lẩn quẩn câu hỏi: Ý thức đến bao giờ mới trở thành thói quen?
Theo khoản 1 Điều 11 Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ năm 2024, người tham gia giao thông phải chấp hành báo hiệu đường bộ. Báo hiệu đường bộ bao gồm: hiệu lệnh của người điều khiển giao thông; đèn tín hiệu giao thông; biển báo hiệu đường bộ; vạch kẻ đường và các dấu hiệu khác trên mặt đường; cọc tiêu, tường bảo vệ, rào chắn, đinh phản quang, tiêu phản quang, cột Km, cọc H; thiết bị âm thanh báo hiệu đường bộ.
Như vậy, trường hợp tại các ngã tư có biển báo phụ “Chú ý: Nhường đường cho xe máy rẽ phải khi đèn đỏ” thì người tham gia giao thông cần phải thực hiện đúng theo chỉ dẫn của biển báo nhằm bảo đảm tránh ùn tắc giao thông, an toàn cho bản thân và người khác cũng như không gặp rủi ro pháp lý. Trường hợp cố tình không nhường đường cho xe máy phía sau rẽ phải (dù có đầy đủ điều kiện về không gian, thời gian để nhường đường), có thể sẽ bị xử phạt về lỗi “không chấp hành chỉ dẫn của biển báo hiệu”.
- Người đi bộ cắt mặt ôtô, bắt tôi phải nhường đường
- Dòng xe lao qua bất chấp khi bé trai giơ tay xin nhường đường
- Tôi sẵn sàng nhường đường dù đang chạy tốc độ tối đa trên cao tốc
- ‘Tôi bị dọa đánh vì không nhường đường cho người vượt đèn đỏ’
- Tôi ân hận vì nhường đường cho cô gái vượt đèn đỏ
- Tôi ám ảnh khi bị nẹt pô ‘dằn mặt’ vì không chịu nhường đường