Ác mộng tuổi 30 vay hai tỷ để mua nhà 3 tỷ

Ác mộng tuổi 30 vay hai tỷ để mua nhà 3 tỷ

bởi

trong
Ác mộng tuổi 30 vay hai tỷ để mua nhà 3 tỷ

‘Mua bây giờ chứ chờ nữa là mất cơ hội’, ‘an cư rồi mới lạc nghiệp’, những suy nghĩ ấy thôi thúc tôi vay ngân hàng để mua nhà sớm.

Cách đây hai năm, tôi quyết định mua căn nhà đầu tiên trong đời. Đó là một căn chung cư có giá 3 tỷ đồng nằm ở quận ven thành phố. Giá thị trường khi ấy đang nóng, ai cũng nói “mua bây giờ chứ chờ nữa là mất cơ hội”. Sợ mất cơ hội mua nhà nên tôi cũng đánh liều làm theo. Lúc đó, vợ chồng tôi có trong tay khoảng 1 tỷ đồng tiền tiết kiệm sau nhiều năm đi làm. Và chúng tôi quyết định vay ngân hàng phần còn lại (khoảng 2 tỷ đồng) với lãi suất thả nổi, khởi điểm là 9% trong năm đầu tiên.

Hồi đó, tôi nghĩ đơn giản: “Hai vợ chồng cứ cố gắng đi làm, sống tiết kiệm vài năm, chờ đến khi lương tăng sẽ dễ thở hơn. Mà kể cả có không đủ sức trả nợ nữa thì lúc ấy nhà tăng giá, bán đi vẫn có lời”. Nghĩ là làm, tôi vay tiền và mua nhà ngay. Thế nhưng niềm vui sở hữu căn nhà ở tuổi 30 của tôi nhanh chóng bị dập tắt vì sự đời không đơn giản như tôi tưởng.

Năm đầu tiên, mọi thứ với chúng tôi tương đối ổn. Hai vợ chồng tôi cố gắng cắt giảm tối đa chi tiêu, chuyển từ cà phê sáng sang uống nước lọc, từ đi du lịch mỗi năm thành về quê mỗi kỳ nghỉ lễ, ăn cơm nhà 24/7 thay vì ra hàng quán cuối tuần, cuối tháng, đi chợ hằng ngày thay vì vào siêu thị… Nhờ đó chúng tôi vẫn có thể trả nợ đều đặn. Tôi tin rằng “một nơi ở ổn định sẽ giúp gia đình yên tâm xây dựng tương lai”.

>>

Tiền vay ngân hàng cả lãi lẫn gốc, mỗi tháng ngót nghét 25 triệu đồng. Trong khi đó, lương của tôi và vợ cộng lại được hơn 35 triệu đồng. Tôi cứ nghĩ vậy là mình có thể sống dư dả để trả nợ, nhưng hóa ra thực tế lại chẳng còn bao nhiêu. Chi phí sinh hoạt được vợ tôi ghi chép từng đồng, từng khoản nhỏ như tiền nước mắm, xà phòng, tiền giữ xe máy… nhưng vẫn cứ thiếu trước hụt sau.

Chúng tôi thậm chí còn không dám bệnh. Bị cảm nhẹ, tôi cũng chỉ ra hiệu thuốc mua viên thuốc rẻ nhất, rồi cố gắng tự khỏi. Có lần tủ lạnh hỏng, phải mang đi sửa, chúng tôi cũng phải sống một tuần mà không thể bảo quản đồ ăn vì không có tiền thay cái mới ngay.

Năm thứ nhất đã vậy, bước sang năm thứ hai đúng nghĩa là ác mộng với chúng tôi. Lãi suất thả nổi tăng lên 11%, rồi 12%. Trong khi đó, chi phí sinh hoạt của gia đình tôi cũng tăng vọt vì vật giá leo thang. Căn hộ tôi mua lại xuống cấp, ngấm nước mỗi mùa mưa, ban quản lý yếu kém, phí dịch vụ cao. Đáng buồn nhất là thị trường bất động sản “đóng băng”. Giá căn hộ của tôi sau hai năm không những không tăng mà còn tụt nhẹ, có lúc rao bán lỗ nhưng không ai hỏi mua.

Tôi bắt đầu mệt mỏi, căng thẳng, mất ngủ. Mỗi tháng đến ngày phải trả nợ là tim đập loạn xạ. Bạn bè đi chơi nhưng tôi cũng từ chối. Gia đình hỏi thăm nhưng tôi cũng chỉ dám cười trừ, giấu đi nỗi lo mà mình đang phải gánh. Nhiều đêm tôi mất ngủ, trong đầu cứ luẩn quẩn câu hỏi: Mình mua nhà để ổn định cuộc sống hay tự giam mình trong áp lực?

Giờ đây, sau hai năm, tôi không còn mơ làm giàu từ bất động sản như trước. Tôi chỉ ước, giá như mình kiên nhẫn thêm một chút, thuê nhà thêm vài năm, dùng một tỷ vốn sẵn có để đầu tư, tích lũy thêm, hoặc kinh doanh nhỏ, có lẽ cuộc sống đã nhẹ nhàng hơn. Tôi vẫn đang sống trong căn hộ 3 tỷ mơ ước của nhiều người, nhưng mỗi góc tường là một lời nhắc nhở về áp lực còng lưng trả nợ.

Căn hộ này từng là giấc mơ nhưng nay là trở thành chiếc lồng nhốt chính gia đình tôi trong đó. Giá như tôi không bị cuốn theo áp lực xã hội rằng “phải có nhà mới là ổn định”. Giá như tôi nghĩ đến chất lượng sống hơn là “sở hữu nhà bằng mọi giá”.

MHQ