Tôi chẳng thể yêu ai dù tuổi không còn trẻ

Tôi chẳng thể yêu ai dù tuổi không còn trẻ

bởi

trong
Tôi chẳng thể yêu ai dù tuổi không còn trẻ

Tôi phát hiện mình khóa chặt trái tim quá lâu, đòi hỏi sự chân thành từ người khác trong khi bản thân lại chẳng dám thể hiện con người thật.

Từ nhỏ, bố luôn là hình mẫu lý tưởng trong mắt tôi: một người đàn ông sống vì gia đình, dù nhà toàn con gái nhưng vẫn một lòng với vợ. Tôi từng tự hào về bố – người trụ cột vững chắc. Nhưng những ký ức tuổi thơ không hoàn toàn êm đềm. Tôi vẫn nhớ những lần bố mẹ cãi nhau, có lần bố tức giận đến mức hất cả mâm cơm. Khi ấy, tôi đã biết sợ hãi, dù chưa thể gọi tên nỗi sợ đó là gì.

Đến năm hai đại học, tôi phát hiện một sự thật khiến thế giới của mình như sụp đổ: bố phản bội mẹ từ khi tôi còn rất nhỏ. Trớ trêu thay, người phụ nữ đó lại là người quen thân thuộc với gia đình. Từ khoảnh khắc ấy, tôi không thể chạm vào bố như vẫn thường ôm bố khi ngồi sau xe máy. Tôi thôi không cho bố bám vào lưng mình mỗi lần chở ông đi đâu. Tôi không thể tha thứ cho bố dù người bị phản bội là mẹ.

Thời sinh viên, có một người bạn cùng quê luôn quan tâm tôi, đón đưa khi tôi ốm phải đi mua thuốc lúc về quê. Tôi chưa bao giờ đồng ý nói bạn là người yêu nhưng cũng chưa từng từ chối và vẫn công nhận với bạn cùng lớp đại học là tôi có người yêu rồi. Nhưng gần ra trường, tôi lại thích một bạn nam khác trong lớp dù người ấy không hề có tình cảm với tôi. Rồi tôi từ chối người bạn cùng quê một cách lạnh lùng khi bạn quan tâm tôi.

Đến một ngày bạn bị tai nạn giao thông và qua đời, hình như do đưa bạn gái khác về nhà. Tôi rất giận bạn nhưng cũng bàng hoàng, dằn vặt và mang theo nỗi ân hận suốt nhiều năm sau bởi mới trước đó ba ngày tôi còn cãi nhau với bạn qua điện thoại. Sau này, tôi không yêu ai, cũng không có ai yêu tôi.

Tôi từng được người thân giới thiệu vài người, có người tôi khá thích và họ cũng thích tôi, nhưng tôi thấy mình không thể bước vào mối quan hệ yêu đương hay tiến tới hôn nhân. Tôi luôn tự hỏi: tại sao con người cứ phải kết hôn để rồi về nhà lại cãi vã, mâu thuẫn, giằng co? Người ta sinh con vì mong con có cuộc sống tốt hay vì ích kỷ, muốn con cái làm chỗ dựa tinh thần cho mình, bất kể đứa trẻ ấy có muốn được sinh ra hay không?

Có giai đoạn tôi từng nghĩ đến việc xuất gia khi biết đến một pháp môn bản thân thấy hay. Tôi định đến tu viên đó tu tập, nhưng trước khi đi, tôi muốn dành hai năm ở gần bố mẹ. Rồi dịch bệnh ập đến, mọi kế hoạch gián đoạn và tâm nguyện cũng dần lùi xa. Dù vậy, tận sâu trong lòng, tôi hiểu mình muốn yêu và được yêu. Tôi là người lãng mạn, mê thơ ca, thuộc không ít bài thơ tình nên khi được nhiều người mai mối, tôi lại thấy ngại ngần. Những mối quan hệ bắt đầu bằng sự giới thiệu khiến tôi cảm thấy quá lý trí, còn tôi luôn khao khát điều gì đó cảm xúc hơn.

Tôi từng thử đăng bài lên chuyên mục Hẹn hò của báo, nhận được nhiều thư nhưng rồi lại không thể gặp gỡ ai. Tôi phát hiện mình đã khóa chặt trái tim quá lâu, đòi hỏi sự chân thành từ người khác trong khi bản thân lại chẳng dám thể hiện con người thật. Giờ tôi đã ở tuổi không còn trẻ, vẫn được gia đình, bạn bè giới thiệu đối tượng nghiêm túc. Tôi cũng thử hẹn hò nhưng lòng đầy ngờ vực. Tôi luôn nghĩ người đó chưa đủ điều tôi cần, trong khi chính tôi cũng chẳng phải hoàn hảo. Tôi không trách người khác chỉ là chưa cởi trói được cho linh hồn của chính mình. Giờ đây tôi vẫn ngơ ngác như một đứa trẻ đi lạc khi phải đưa ra quyết định quan trọng của đời mình.

Cẩm Nhung