‘Mẹ khóc thương con trai cưng ăn mì gói ngày ba bữa vì không biết nấu cơm’

‘Mẹ khóc thương con trai cưng ăn mì gói ngày ba bữa vì không biết nấu cơm’

bởi

trong
‘Mẹ khóc thương con trai cưng ăn mì gói ngày ba bữa vì không biết nấu cơm’

‘Nghe tin con trai cưng đang học đại học phải ăn mì gói ba bữa một ngày, mợ tôi khóc lóc thảm thiết, cả nhà lo lắng, lao đao’.

“Câu chuyện bảo bọc con cái quá mức xảy ra ngay trong chính gia đình, dòng họ và người xung quanh tôi. Cha mẹ thương con như vậy chẳng khác nào hại con. Tôi còn nhớ ông anh họ (nhỏ tuổi hơn tôi, do cậu tôi lấy vợ muộn nên sinh muộn). Đợt dịch Covid-19 vừa rồi, do bị giãn cách xã hội, cả nhà tôi một phen lao đao với anh.

Suốt mấy năm đại học, anh toàn ăn hàng quán, chẳng biết nấu ăn. Đến khi bị giãn cách, hàng quán đóng cửa, anh gọi về quê kể rằng mỗi ngày ăn ba bữa toàn là mì gói. Lúc đấy cả gia đình, dòng họ nháo nhào lên lo lắng. Mợ tôi khóc lóc thương con, tưởng giãn cách nên không mua được đồ ăn. Ai dè, tủ lạnh nhà anh đầy đồ ăn nhưng do không biết nấu nên mới ăn mì.

Rất nhiều gia đình mà tôi biết cũng có kiểu cha mẹ yêu thương con một cách độc hại, muốn quyết định mọi thứ, làm cho con thiếu đi kỹ năng sinh tồn, giống như sống trong một cái lồng”.

Đó là chia sẻ của độc giả về câu chuyện , biến thành “gà công nghiệp”. Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra, những bậc phụ huynh bước ra từ thời kỳ kinh tế khó khăn, thường muốn sửa chữa quá khứ của mình bằng việc dồn lực chăm lo cho con cái, mong chúng “không phải khổ như mình ngày trước”. Nhiều người đã bảo bọc con quá đà, trở thành “cha mẹ trực thăng” – khái niệm ra đời từ đầu những năm 2000 trong giới nghiên cứu xã hội học Mỹ. Họ góp phần tạo nên một thế hệ thiếu lý tưởng, thiếu mục tiêu sống và năng lực đối diện với thách thức.

>>

Cũng chứng kiến cảnh cha mẹ bảo bọc con cái quá mức, bạn đọc bình luận: “Gia đình bên ngoại nhà tôi cũng có con cái theo kiểu ‘gà công nghiệp’ như vậy. Chúng ở thành phố, chẳng phải làm gì, bố mẹ làm cho hết, nên bây giờ học tới lớp 11, 12 mà vẫn không biết đường nấu cơm, đi học về là cắm mặt vào điện thoại, mẹ vắng nhà cũng phải gọi cơm cho con ăn. Chúng ta đang tạo ra một thế hệ có thể gọi là ‘sướng quá hóa rồ’, không tự lập, khả năng sinh tồn yếu kém nếu quăng ra ngoài xã hội đầy rẫy cạm bẫy, dẫn đến nhiều hệ lụy sâu xa”.

“Nhà tôi có bảy đứa cháu nội, ngoại, có đứa tốt nghiệp đại học hai năm nay rồi mà ăn uống vẫn phải để mẹ vẫn bóc tôm, gỡ cá, thịt gà cho ăn. Trái cây cũng phải lựa chọn cho con. Còn các cháu khác nhỏ hơn đang học cấp hai, cấp ba thì bố mẹ vẫn lấy đồ ăn từng phần cho con. Tôi thật sự không hiểu tại sao những người thân của mình lại nuông chiều, bao bọc con cái quá mức như vậy, đến nỗi giờ đây nhận thấy bọn trẻ lười cả vận động? Tôi nhớ mình đã nhắc nhở đến quá ba lần rồi mà họ vẫn không thay đổi, nên giờ không muốn nói gì nữa. Thiết nghĩ, chính người lớn, các bậc cha mẹ yêu con sai lầm nên mới khiến đứa trẻ thiếu kỹ năng cơ bản”, độc giả nói thêm.

Nói về sai lầm của việc nuông chiều con cái quá mức nhiều nhiều bậc cha mẹ trẻ, bạn đọc nhấn mạnh: “Bản chất của sự yêu thương, nuông chiều là không sai, nhất là với những gia đình có ít con nhưng thừa điều kiện. Cái sai ở đây là các bậc làm cha mẹ cứ nghĩ mình có điều kiện nên luôn tự nguyện làm ‘đôi chân giả’ để con được sung sướng và hạnh phúc mà không để chúng tự đi bằng chính đôi chân của mình. Thế nên, đâu đó vẫn còn một số bạn trẻ có sự hiểu biết xã hội, độ từng trải gần như bằng 0”.

Thành Lê tổng hợp