
Sáng anh đi làm, trưa về ăn cơm, chiều đi làm tiếp, tối về muộn, tuyệt nhiên không mang một đồng nào về cho vợ con.
Chồng tôi làm tự do nhưng kiểu “làm cho có”, không có nổi một đồng thu nhập ổn định. Những năm đầu lấy nhau, hàng tháng anh chẳng đưa về cho tôi đồng nào nhưng cuối năm cũng đưa tôi được chục triệu đồng. Hai năm nay, kể cả dịp lễ tết tuyệt nhiên không một đồng nào. Nói không phải kể lể nhưng mọi khoản chi tiêu lớn nhỏ trong gia đình, tôi đều là người gánh, từ tiền điện nước, học phí con cái đến đồ ăn hàng ngày, tôi xoay xở hết. Có lúc tôi vừa lo công việc, vừa tính toán chi tiêu từng đồng, chồng tôi cứ thong dong, nhàn nhã, chẳng lo nghĩ gì, chẳng cần biết vợ phải làm gì để có tiền lo cho gia đình.
Anh vẫn sáng dắt xe ra khỏi nhà, trưa về ăn cơm, nghỉ ngơi đến chiều rồi đi làm tiếp, tối lại về muộn, nhưng tuyệt nhiên không mang một đồng nào về cho vợ con. Chẳng ai biết anh làm gì, hiệu quả công việc ra sao, lương như nào. Tôi không nhờ được chồng về tài chính, cũng chẳng nhờ được anh hỗ trợ việc gì trong gia đình. Tôi thật lòng mà nói, nếu anh không thể kiếm tiền, chí ít cũng nên chia sẻ việc nhà, chăm sóc con cái để tôi đỡ vất vả. Chưa hết, bố mẹ chồng tôi còn bênh con trai vô điều kiện. Hễ tôi nói gì chồng là mẹ chồng lại bảo: “Nó là đàn ông, làm sao mà làm được mấy việc gia đình”. Đụng đến là bà bênh, che chở cho con trai, như thể chỉ có phụ nữ sinh ra để gồng gánh cả nhà.
Tôi không mơ cao xa, chẳng cần nhà lầu, xe hơi, không cần tiền bạc rủng rỉnh. Tôi chỉ mong chồng có công việc ổn định với mức lương chục triệu đồng để giúp tôi giảm phần nhỏ gánh nặng cơm áo gạo tiền, phụ tôi vài việc gia đình để tôi có thời gian nghỉ ngơi chút sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi. Hoặc anh có thể nghỉ hẳn việc ở nhà lo toàn bộ việc nhà, để tôi dành sức đi kiếm tiền. Thế nhưng cái mong ước đơn giản với nhiều người phụ nữ còn với tôi thật xa xỉ, phải làm sao đây?
Hồng Hạnh