Lấy chồng phố cổ, tôi bị khinh rẻ và bạo hành

Lấy chồng phố cổ, tôi bị khinh rẻ và bạo hành

bởi

trong
Lấy chồng phố cổ, tôi bị khinh rẻ và bạo hành

Một lần chọn sai, tôi mất tuổi trẻ; lần này tôi sẽ không để con mình trả giá cho những dối trá và bạc bẽo của gia đình chồng.

Tôi và anh quen nhau khi tôi đang học năm cuối đại học còn anh đang học thạc sĩ tại Australia. Anh vô tình đọc được bài viết của tôi qua Blog360, ấn tượng và nhìn ảnh thấy tôi khả ái nên nhắn tin làm quen. Chúng tôi quen online một năm thì gặp nhau khi anh về nước ăn tết, đến ký túc gặp tôi và tỏ tình. Chúng tôi yêu xa thêm một năm nữa rồi cưới. Anh là trai phố cổ, mẹ là giảng viên, bố làm trong cơ quan nhà nước. Thực sự, lúc đó tôi cũng thấy nghi ngờ sao anh lại yêu mình vì tôi chỉ là một cô sinh viên tỉnh lẻ, tương lai mịt mờ, xuất thân thuần nông, là chị cả dưới có em trai và em gái còn đang đi học. Có lẽ vì vậy, tết năm tiếp theo khi anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ, họ không thể hiện ra mặt nhưng ý tứ rất rõ.

Tôi hiểu, mọi thứ quá chênh lệch nhưng tôi thấy khó chịu vô cùng khi mẹ anh luôn gọi tôi là “gái quê”, tôi biết hàm ý của cách gọi đó. Sau đó vì sự phản đối gắt gao từ bố mẹ anh, cùng với sự cô đơn khi yêu xa không được thấu hiểu, tôi nói lời chia tay và tập trung đi làm với mức lương 4 triệu đồng lúc mới ra trường. Không ngờ một tháng sau, anh về nước, đến nhà trọ của tôi đợi từ tối tới tận sáng hôm sau, tôi cảm động nên đồng ý nối lại.

Sau đó, anh bất ngờ cầu hôn tôi tại quán cà phê đầy nến, hoa hồng và nhẫn kim cương. Lúc đó, tôi vừa đi làm, chưa từng tiếp xúc với những thứ đẹp như vậy, không thể chối từ dù trước đó tôi luôn ý thức được phải đi làm và hỗ trợ bố mẹ nuôi các em. Một sai lầm mà sau này tôi chỉ biết cay đắng ngậm ngùi, anh bảo tôi cứ có bầu trước rồi bố mẹ phải đồng ý. Cưới xong là lúc tôi có bầu 2 tháng, chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng. Tôi biết không được coi trọng nên luôn tất bật như ôsin trong nhà để làm hài lòng gia đình chồng, đổi lại là thái độ của họ ngày càng khinh miệt tôi hơn.

Chồng tôi từ chối công việc bên Australia để về làm marketing cho một chi nhánh ở Việt Nam. Mỗi ngày anh đều đi sớm về khuya nên chỉ gặp khi tôi đã mệt và ngủ say. Cuối tuần anh đều đi giao lưu với đồng nghiệp mà không biết tôi quá cô đơn trong nhà. Tôi thấy mình như ôsin cao cấp, thu lu một góc. Tôi cố tâm tình với anh nhưng chỉ nhận được câu an ủi qua loa: “Bố mẹ anh đã chấp nhận em còn gì, em nghĩ nhiều thế làm gì”. Ngoài ra, tôi cũng không biết thu nhập của chồng, anh không đưa tiền cho tôi vì nghĩ mọi thu chi đã có mẹ chồng đã lo, tôi không cần chi gì. Anh thay đổi hoàn toàn kể từ sau khi kết hôn, sự vô tâm ngày càng rõ, tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi. Đến tháng thứ tám, tôi cảm thấy mình sắp sinh, để dành được 3 triệu đồng khi đó, có nói chồng cũ đưa thêm 5 triệu đồng, nhỡ có việc gì bất ngờ hay tôi sinh mổ thì có khoản chi luôn. Anh lại bảo: “Có bảo hiểm lo mà, chị gái anh đi sinh hết có mấy trăm nghìn đồng”.

Tôi sinh non, có lẽ do quá trình mang thai suy nghĩ quá nhiều. Ngày đi sinh có mẹ đẻ của tôi và mẹ chồng, còn chồng bảo công việc chưa xong, hai ngày nữa mới về. Những ngày ở cữ, tôi xin về quê để mẹ đẻ chăm sóc, đó cũng là khoảng thời gian tôi mất kết nối với anh, với người bố của con tôi. Tôi cố gắng tâm sự, hỏi han nhưng chỉ nhận được câu trả lời miễn cưỡng: “Em nghĩ nhiều rồi”. Tôi stress nặng và bị mất sữa, nuôi con hoàn toàn bằng sữa ngoài nhưng chồng tuyệt nhiên chỉ mua sữa, không hề đưa tôi một đồng. Bố mẹ đẻ xót con nhưng vẫn trách tôi vôi vàng. Trong lúc tranh cãi gay gắt với chồng vì không có trách nhiệm, vô tâm và bị tắt máy, tôi đã gọi cho bố chồng để “mách” tội anh. Những tưởng được bênh vực nhưng ông ấy chỉ bảo hai mẹ con bắt xe về Hà Nội để nói chuyện rõ ràng. Tôi cũng muốn vậy, nhưng đó lại là nỗi ám ảnh mà cả đời tôi không quên được.

Ngày quốc tế phụ nữ năm 2016, khi phụ nữ được nhận đầy hoa và những lời chúc mừng, tôi cùng con trai 3 tháng tuổi bắt xe khách với những đồng bạc lẻ của bố đẻ về Giáp Bát rồi đi taxi lên Hoàn Kiếm. Sau khi ăn cơm trưa và ru con ngủ xong, tôi ngồi thưa chuyện với bố mẹ chồng, tôi trình bày hết mong ông bà sẽ can thiệp để chồng có trách nhiệm hơn. Tôi sốc vô cùng khi bố chồng cười khinh bảo tôi lấy được anh là phúc nhiều đời, bao nhiêu cô gái mơ ước còn không được, tôi cố tình gài bẫy con ông, cho rằng tôi không có tự trọng. Ông còn sỉ nhục bố mẹ tôi, rằng không biết dạy dỗ tôi đàng hoàng. Tôi đã hét lên với ông, bảo ông không có quyền nói đến bố mẹ tôi.

Trong tay tôi là đứa con ba tháng tuổi nhưng ông đã đánh tôi thừa sống thiếu chết, mẹ chồng vẫn ngồi im không có động thái gì. Đến khi tôi hét quá lớn, hàng xóm chạy sang can ngăn ông ta, tôi mới thoát được. Tôi không rõ sức mạnh nào đã khiến mình chạy không biết mệt vậy, cũng không rõ vì sao tôi về được đến quê. Giờ tôi vẫn luôn nhớ ơn bác tài xế xe khách đã không lấy tiền của mẹ con tôi. Những ngày sau đó là tin nhắn và cuộc gọi khủng bố từ chồng và chị chồng, họ yêu cầu tôi về lại đó và quỳ xuống xin lỗi bố chồng. Tôi chặn tất cả và xác định coi như một đời chồng. Chúng tôi ly thân cuối năm 2016, anh sang Australia, tôi lấy lại tinh thần, sáng đi phiên dịch cho nhà máy, tối đến mở lớp tiếng Anh ôn thi cho các em sắp thi đại học. Khi con tôi lên ba vẫn chưa hình dung là mình có bố, tôi thương con nên gom tiền làm visa và nhờ anh bảo lãnh để hai mẹ con bay sang đó cho con gặp bố.

Tôi cũng mong nếu có cơ hội, có thể hàn gắn cho con một gia đình đúng nghĩa. Anh ra sân bay đón mẹ con tôi và đưa về khách sạn, anh nói chuyện với con rất vui vẻ nhưng tuyệt nhiên không hề hỏi han hay nhìn tôi. Lúc này, tôi hoàn toàn tuyệt vọng và biết mình nên rời đi để tránh tổn thương thêm. Một cuộc hôn nhân như đùa, ở với nhau 6 tháng, ly thân ba năm và ly hôn năm. Tất cả đều là chuyện cũ, sau đó con lớn hơn nên tôi gửi mẹ trông hộ, lên Hà Nôi lập nghiệp lại. Tôi làm một lúc đôi ba công việc, có lúc đi phiên dịch xuyên đêm, mệt lắm nhưng vì con và ngôi nhà nơi thủ đô, tôi làm việc như thiêu thân. Cuối tuần tôi lại về thăm con để con không thiếu vắng mẹ trong tuổi thơ.

Đầu năm 2022, tôi có căn hộ nhỏ để đón con trai lên học. Sau đó chồng cũ cũng về nước làm việc và lấy vợ, xin tôi được trợ cấp và gặp con vì con cũng muốn gặp bố. Tôi đồng ý, hai triệu đồng mỗi tháng chưa đủ tiền học thêm của con tôi, tôi cười thầm nhưng cũng không muốn con trai nghĩ mình không có bố nên bé vẫn đi lại với bố và nhà nội. Gần đây, cứ mỗi lần bé đi chơi với bố hay về thăm ông bà nội xong rất bức xúc và thái độ với tôi, khiến tôi lo lắng.

Nói thêm rằng, tôi muốn con lớn lên hạnh phúc, tôi chưa từng kể chuyện quá khứ. Nhiều lúc bé hỏi sao bố mẹ không ở với nhau, tôi chỉ giải thích rằng bố mẹ không hợp nhau, hay cãi nhau nên sống riêng, nhưng cả hai đều yêu thương con. Vậy mà gần đây, tôi cho con nghỉ hè về với bà ngoại mới biết một sự thật khiến tôi đau xót hơn, bé kể với bà ngoại rằng ông bà nội bảo mẹ đòi ly hôn bằng được do có người khác, đánh ông bà nội nên ông bà nội đuổi đi. Còn chồng cũ đưa con đi chơi, bỏ quên con ở quán karaoke, cho con ngủ chung phòng với mình và vợ mới.

Tôi không ngờ, mình có ý tốt cho con đi lại với nhà nội lại khiến đầu óc con bị nhồi nhét nhiều thứ sai lệch như vậy. Tôi cấm hẳn và tuyên bố không cho con gặp bố với bên nội cho đến khi tôi cảm thấy an toàn. Nhiều năm không ngó ngàng, chăm sóc, giờ họ lại tranh giành quyền nuôi con như thâm tình lắm. Chồng cũ đòi kiện ra tòa đòi quyền nuôi con, tôi không sợ, giờ tôi không còn là cô sinh viên năm xưa nữa. Đêm muộn, ngắm hoa quỳnh, tôi thấy mình phải mạnh mẽ lần nữa rồi, lần này không phải khóc lóc chạy đi mà là vững tâm đối mặt. Mong được các bạn cùng chia sẻ với tôi.

Quỳnh Ngân