Chồng gọi đến phòng công chứng, tôi sửng sốt khi biết phải ký giấy tờ gì

Chồng gọi đến phòng công chứng, tôi sửng sốt khi biết phải ký giấy tờ gì

bởi

trong

Thời điểm quen chồng, tôi là nhân viên chính thức của một công ty truyền thông, thu nhập cũng khá. Lúc đó, chồng tôi làm kiểm toán cho công ty tư nhân, anh tự nhận thu nhập không bằng tôi. Tuy nhiên, anh là người biết tích lũy, chứ không phải dạng tiêu pha hoang phí.

Vì tôi mắc bệnh cả nể, lại hay ngại đề cập đến tiền nong nên ngay từ lúc lấy nhau, tôi đã không tạo thói quen khiến chồng mang lương về cho vợ. Tôi cứ nghĩ chúng tôi tạo lập cuộc sống chung, nhà cửa, con cái, bố mẹ đều chung, đương nhiên sẽ tự ý thức để cùng nhau xây dựng.

Nhưng không ngờ, sự thoải mái đó của tôi lại tạo nên một ông chồng ích kỷ. Chồng tôi rất kỹ trong vấn đề tiền bạc, luôn phân minh, rạch ròi tiền anh, tiền tôi trong mọi khoản chi. Nếu anh nộp tiền nước thì tôi đóng tiền điện. Cả nhà đi du lịch, anh trả tiền thuê tour thì tiền ăn uống tôi lo, đại loại như vậy.

Biết tính anh nên ngay cả chuyện mẹ tôi nhập viện, tôi cũng phải ghi chép. Mua gì, chi gì, nộp viện phí bao nhiêu, tôi đều ghi đầy đủ, không thì anh sẽ truy hỏi chi li đến mức bực mình. Nói thật, vì sống với nhau nhiều năm nên tôi buộc phải tìm cách quen với những việc như thế chứ thời điểm đầu, tôi bị sốc nặng.

Chồng gọi đến phòng công chứng, tôi sửng sốt khi biết phải ký giấy tờ gì

Tôi mệt mỏi khi sống cùng người chồng quá tính toán (Ảnh minh hoạ: iStock).

Đồng ý là nếu cái gì cũng rõ ràng, mạch lạc sẽ tránh được những mâu thuẫn kinh tế không đáng có. Nhưng chúng tôi là người trong nhà, sống kiểu như anh, tôi cảm thấy rất thiếu tình người.

Tôi xấu hổ, chẳng dám tâm sự cùng ai. Đôi khi tôi còn tự trách ngược lại mình, hẳn tôi là người vợ dở tệ mới để cho ông chồng quý hiếm như này phát triển.

Ngoài tính chặt chẽ, rạch ròi, ở những góc độ khác, anh là người chồng tốt, không chơi bời, có chí tiến thủ, chăm chỉ làm ăn, biết quan tâm cả nhà. Khi đi xa, anh đều nhớ mua quà cho vợ nên đối với chồng, tôi vừa thấy yêu, vừa có chút bực mình.

Năm vừa rồi, tôi quyết định cho con vào học trường tư, học phí cao hơn trường công lập, nhà trường còn yêu cầu đóng cả kỳ học cho con. Tôi tâm sự với chồng, nhờ chuyển tiền cho nhà trường hộ. Thực ra, không hẳn tôi không có nhưng tôi vừa dồn tiền vào gửi tiết kiệm, tài khoản không còn nhiều.

Bên cạnh đó, tôi cũng muốn anh biết tiền học của con để từ đó có trách nhiệm và chịu san sẻ với tôi hơn. Thế nhưng, mọi người biết chồng tôi trả lời sao không? “Em tự xoay đi, tiền anh đem đi đầu tư rồi, tạm thời không có đồng nào hết”.

Thế là tôi phải tự xoay thật. Ngoài tiền học cho con, các khoản chi tiêu trong nhà cũng tương tự như thế.

Dạo gần đây, tôi nhận thấy công việc của chồng có vẻ thuận lợi hơn. Mặc dù anh không kể, tôi vẫn đoán được. Anh đi công tác nhiều hơn, còn tỏ ra thoải mái hơn hẳn trong việc tặng quà cho vợ con mỗi khi có dịp.

Sinh nhật tôi, anh tặng cái túi, nhìn hộp thôi đã biết giá tiền không rẻ. Balo cho con, anh cũng mua đồ chính hãng. Tôi dự định học hỏi những người phụ nữ khác, xa gần tâm sự về công việc và thu nhập của chồng. Nhưng anh gạt đi, còn nói rằng tôi không cần quan tâm nhiều quá, miễn anh vẫn thực hiện đầy đủ trách nhiệm là được.

Tôi là người độc lập, ngại làm phiền người khác, cộng thêm xác định mỗi người mỗi tính. Tính chồng không thích bị quản tiền nong, tôi sẽ tôn trọng anh, miễn là nhà cửa ấm êm. Ai dè 4 ngày trước, chồng nhắn tôi thu xếp xin nghỉ một buổi để ra phòng công chứng ký cho anh vài chữ.

Tới tận lúc đó, tôi mới biết, tôi cần phải ký vào không phải một, mà là hai văn bản thỏa thuận tài sản riêng của chồng. Công chứng viên hỏi tôi rất nhiều. Chị muốn tôi đọc thật kỹ nội dung văn bản. Chỗ nào tôi cần rõ, chị sẽ giải đáp, phải hoàn toàn tự nguyện chứ không ai được quyền ép buộc tôi.

Chồng tôi quay sang giả lả: “Đương nhiên là tự nguyện rồi. Vợ em biết điều lắm. Nhà em, tiền ai là của người đấy rạch ròi, không liên quan”.

Quả thật, thâm tâm tôi cũng xác định đây là tiền của chồng vất vả gom góp. Nhưng nhìn hai văn bản đang chuẩn bị ký, tôi không khỏi ấm ức. Một tài sản là căn chung cư, tài sản kia là lô đất nền ở Đà Nẵng, ít nhất cũng phải 2- 3 tỷ đồng một lô. Chồng tôi nói, tiền ai là của người ấy, tôi không chấp nhận được.

Ai là người lo con cái, cơm nước, vun vén gia đình, lễ lạt, bố mẹ hai bên cho anh rảnh rang, bay nhảy kiếm tiền? Mới đây, anh còn bảo không đủ tiền đóng học cho con, hóa ra dành dụm mua tận hai bất động sản đứng tên riêng và đòi tôi xác nhận là tài sản riêng của anh ấy.

Dù có là người không ham tiền của đi nữa, điều này vẫn khiến tôi đau lòng. Giá như rũ bỏ quan hệ vợ chồng dễ như vứt đi một gói hàng quá hạn, tôi sẽ ly dị luôn cho xong.

Tôi cần gì phải có chồng mới có cuộc sống đàng hoàng, tử tế. Tôi có thể sống độc lập, một mình nuôi con vẫn thoải mái cơ mà…

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.