Đến dự đám cưới chồng cũ, tôi bất ngờ khi chú rể gọi tên mình trên sân khấu

Đến dự đám cưới chồng cũ, tôi bất ngờ khi chú rể gọi tên mình trên sân khấu

bởi

trong

Tháng trước, chồng cũ gọi điện cho tôi thông báo rằng, anh sắp kết hôn: “Hôm ấy, nếu em có thể thu xếp, anh trân trọng mời em tới chia vui cùng anh nhé”. Tôi gửi anh một lời chúc mừng, hứa nếu thu xếp được, nhất định sẽ tới dự lễ cưới của anh.

Thấm thoắt đã 4 năm trôi qua. 4 năm, đủ để anh sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân mới, còn tôi cũng không còn nhớ thương, buồn giận. 4 năm, đủ để tôi có thể gọi anh bằng hai từ “chồng cũ” một cách nhẹ nhàng.

Tôi và anh từng yêu nhau, nồng nhiệt, thiết tha như hầu hết cặp đôi trẻ trên đời. Yêu nhiều đến mức vừa mới ra trường, chúng tôi đã vội vàng cưới xin dù hai bên gia đình chưa đồng ý.

Yêu anh, tôi không ngại rời xa gia đình và miền Nam nắng ấm, lặn lội ra miền Bắc làm dâu. Yêu anh, tôi như đứa trẻ lạc mẹ, bắt đầu học lại cách ăn, cách ở, cách nói năng từ một gia đình mới, một nếp sống mới.

Thế nhưng, khi những ngày tháng đầu tiên ngọt ngào đi qua, tôi cảm thấy hình như mình đã lấy nhầm người. Chàng trai chu đáo, tình cảm lúc yêu khi trở về nhà mình lại biến thành “cục vàng, cục bạc” vừa lười biếng, vừa ham chơi. Anh trở về nhà giống như con chim được vẫy vùng trong bầu trời tự do quen thuộc.

Đến dự đám cưới chồng cũ, tôi bất ngờ khi chú rể gọi tên mình trên sân khấu

Lời cảm ơn của chồng cũ trong lễ cưới khiến tôi xúc động (Ảnh minh họa: KD).

Còn tôi không chỉ làm vợ, mà còn làm dâu, một mình loay hoay giữa những lạ lùng, bỡ ngỡ, những uốn nắn, bày dạy của mẹ chồng. Những chuyện vốn dĩ có lẽ cũng bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến tôi luôn cảm thấy cô đơn, buồn tủi.

Tôi cần một lời yêu thương, một cái vỗ về giống trước đây anh từng động viên tôi mạnh dạn cùng anh ra Bắc. Nhưng đáp lại, anh chỉ cười một cách vô tâm. Nếu phải xếp thứ tự ưu tiên, chắc chắn tôi đứng sau bạn bè, công việc và những mối quan hệ khác của anh.

Chúng tôi không cãi nhau. Những ấm ức, tủi hờn tôi gói ghém vào lòng, chất thành từng tầng cao. Thực ra, tôi cũng giống như anh, vừa bước vào tuổi ngoài 20 còn thích rong chơi, còn mộng mơ, lãng mạn.

Thực tế, hôn nhân hoàn toàn khác những điều tôi từng tưởng tượng. Nó khiến tôi “vỡ mộng” từng chút, từng chút một. Dần dần, tôi cảm thấy rằng, mình đã chọn sai.

Cho đến một ngày, tôi bị tông xe. Cú va chạm không mạnh nhưng khiến tôi ngã xuống đường, tay chân trầy xước. Lúc đó, tôi rất sợ, chỉ biết bấm số gọi cho chồng.

Anh trả lời tôi giữa những tiếng ồn ào, hình như đang trong một quán bia nào đó: “Em có sao không, có tự chạy xe về được không? Và khi tôi nói chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, anh thở dài: May quá, em về nhà đi, chút anh về nhé”.

“Chút anh về nhé” của anh là 9h tối. Anh vén quần nhìn vết thương trên bắp chân tôi rồi nói: “Em ra đường phải đi cẩn thận chứ. Bọn thanh niên mới lớn chạy xe ẩu lắm, không cẩn thận có ngày chết oan”. Nói xong, anh nằm xuống giường, bấm điện thoại. Tôi nhìn anh, niềm yêu như vỡ vụn.

Ngày tôi nói muốn ly hôn, anh hỏi đi hỏi lại một câu: “Sao lại ly hôn? Có chuyện gì mà ly hôn?”. Bố mẹ chồng tôi cũng bất ngờ.

Hơn một năm làm dâu, ông bà chỉ bày dạy cho tôi để sớm quen với nếp sống nhà chồng, nào đâu có đối xử tệ bạc với con dâu. Vợ chồng tôi cũng chưa bao giờ cãi nhau để ông bà nghe thấy. Họ không hiểu có chuyện gì lớn đến mức phải ly hôn?

Tôi nói với anh: “Anh bây giờ không phải anh mà em từng yêu trước đó. Em muốn về nhà”. Kể cả cho đến lúc đó, anh vẫn tỏ ra không hiểu vì sao tôi lại muốn ra đi. Một chuyện hệ trọng cả đời lại quyết định bằng cách không có một lý do rõ ràng như vậy.

Sau khi ly hôn, một lần tôi bị tai nạn. Anh nghe tin qua bạn bè liền bay vào thăm tôi. Lúc nhìn anh đứng ở cửa phòng bệnh viện, tôi đã òa khóc. Tại sao lúc ở bên nhau, tôi bị đau, anh không màng đến? Vậy mà khi ly hôn rồi, anh lại vội vàng bay cả quãng đường dài để thăm nom?

Anh nói, anh biết mình sai ở đâu rồi. Nếu tôi có thể đón nhận anh thêm lần nữa, anh hứa sẽ thay đổi. Nhưng tôi nghĩ, con người đâu dễ thay đổi đến thế.

Người ta không nên khổ nhiều lần vì một người. Tôi thà để mình hối tiếc một chút, chứ không muốn mình phải hối hận. Nếu có thể, chúng tôi chỉ nên làm bạn thì hơn.

Anh cưới vợ đúng vào ngày cuối tuần. Sau vài lần nghĩ suy, do dự, tôi quyết định đặt chuyến bay. Vì anh đã chân thành mời, tôi cũng muốn chân thành đến chúc phúc.

Chuyến bay trễ hơn kế hoạch, tôi đến khi hôn lễ đã bắt đầu. Lễ cưới tổ chức ở một khách sạn, khách mời không đông nhưng có vẻ ấm cúng.

Trên sân khấu đầy hoa, chú rể chững chạc bên cô dâu xinh xắn. Hình ảnh này bất chợt đưa tôi về ký ức những ngày xưa cũ. Vẫn là người đàn ông ấy nhưng hôm nay, anh trở thành chồng người khác.

Trong lúc tôi còn suy tư, bỗng nghe giọng nói quen thuộc cất lên trên sân khấu: “Hôm nay, tôi xin gửi lời cảm ơn tới một người đặc biệt. Cảm ơn em đã không ngại đường xa đến dự ngày vui này. Cảm ơn em đã dạy tôi trưởng thành, hiểu thế nào là một người đàn ông có trách nhiệm.

Những sai lầm cũ không thể sửa, tôi sẽ dùng nó làm bài học để vun vén cho cuộc hôn nhân này. Cũng như tôi luôn mong rằng, sẽ có một người thật tốt thay tôi sửa sai để bù đắp cho em. Tôi mong rằng, chúng ta, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc với những lựa chọn của mình”.

Tôi hướng ánh nhìn lên sân khấu bắt gặp ánh nhìn anh nhìn thẳng về phía tôi. Không ngờ, tôi ngồi ở góc cuối này mà anh vẫn nhìn thấy.

Cuối buổi lễ, anh dắt tay cô dâu về phía tôi. Cô dâu xinh đẹp, dịu dàng nắm lấy tay tôi rồi bất ngờ ôm chầm lấy: “Em cảm ơn chị đã đến chúc phúc. Em chúc chị sớm tìm được hạnh phúc nhé”. Anh đứng bên cạnh, nhìn tôi gật đầu. Hành động của chồng cũ và vợ mình khiến tôi vô cùng xúc động.

Tôi đã trở về trong chuyến bay cuối ngày, lòng vẫn dâng trào cảm xúc. Chưa bao giờ tôi nghĩ, mình sẽ đến dự đám cưới của chồng cũ. Càng không nghĩ, khi chứng kiến anh tìm được một nửa của mình, lòng tôi lại hân hoan đến vậy.

Hóa ra, chúng ta có nhiều cách để yêu một người ngay cả khi không thể ở bên nhau. Yêu những điều tốt đẹp đã qua và bao dung cho những sai lầm đã trải. Mỗi chuyện xảy ra trong đời, dù buồn hay vui, đều trở thành bài học đắt giá để chúng ta biết giữ gìn, trân trọng những điều ở hiện tại và cả tương lai.

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.