
Mẹ mắng chúng tôi là ‘con cái mất dạy, bất hiếu’ và tuyên bố: ‘Đứa nào nuôi tao đến lúc chết thì mới giao sổ cho’.
Bố mẹ tôi sinh được bốn người con (ba trai, một gái). Ba anh em tôi do điều kiện công việc nên phải vào Nam lập nghiệp, kinh tế cũng chỉ ở mức vừa đủ sống. Còn chị gái tôi lấy chồng ngoài Bắc và ở gần bố mẹ. Chị đã có chồng và con lớn. Chồng chị mất cách đây hơn chục năm. Do học hành thấp chỉ đến hết cấp ba, nên khi chồng bị ung thư, ngoài lấy thuốc, chị còn hay đi xem bói để tìm cách cúng giải cho chồng. Lâu dần, chị thành người mê tín và tập tành làm thầy cúng trong một, hai năm.
Do mê tín và lao vào cúng bái, chị đã mất miếng đất 800 triệu đồng, căn nhà đang xây dựng cũng bị bỏ dở dang. Không chỉ vậy, chị còn kéo mẹ tôi vay mượn hộ tiền bạc để “nướng” vào mấy trò cúng bái mê tín. Kết quả, mẹ tôi đang thiếu nợ người khác vài trăm triệu đồng. Tệ hơn nữa, mẹ cũng rất hay đi cúng, có ngày nào là cúng ngày đó, mua rất nhiều vàng mã. Ăn thì không có nhưng tiền đốt vàng mã mẹ chẳng thiếu ngày nào.
Thậm chí, mới đây bà còn bán đi một mảnh đất (mà không nói với các con) để có tiền cúng bái. Riêng một ngày cúng giải hạn cho cả họ, bà tiêu hết 150 triệu đồng (chưa kể bao nhiêu lần cúng lớn, nhỏ khác trong 20 năm qua).
Hiện giờ, mẹ còn đang giữ sổ đỏ căn nhà và một sổ đất nữa. Tôi rất sợ sớm muộn bà cũng sẽ mang đi cắm và lao vào mê tín dị đoan. Thế nên, vừa rồi, mấy anh em tôi kéo về và buộc mẹ phải giao giấy tờ nhà và đất. Thế nhưng, mẹ lấy lý do trước lúc mất, bố có căn dặn “khi nào chết mới giao sổ cho con cái” để một mực từ chối.
>>
Thực ra chúng tôi không tham làm gì tài sản của bố mẹ, không đòi hỏi lấy sổ để tranh giành nhà đất. Nhưng vì lo mẹ sẽ bán hết nhà cửa để đi cúng bái, rồi nhỡ sau này con cái sa cơ lỡ bước lại không có chốn để quay về, nên mới phải dùng tới hạ sách này. Vậy mà mẹ vẫn cố tình không hiểu.
Chúng tôi hết nịnh nọt rồi gây sức ép, nhưng vẫn không thể nói được mẹ. Thậm chí, tôi phải bỏ cả công việc ở miền Nam, đi lại suốt hai tháng trời, tốn cả 50 triệu tiền tàu xe, chưa kể nguy cơ mất việc, để về quê khuyên giải, mong mẹ giao sổ đỏ. Nhưng rốt cuộc tình hình vẫn chẳng thay đổi gì.
Đôi lúc, vì quá bất lực, lại sẵn nóng tính, nên tôi có nói nặng lời với mẹ. Từ đó, mẹ trốn nhà đi liền hai tháng. Đến khi tôi thấy thương, tìm cách gọi điện khuyên nhủ, mẹ lại than thân, trách chúng tôi “đối xử tệ bạc để mẹ già phải lang thang, không có quần áo, phải đi ngủ nhờ”, mắng chúng tôi là “con cái mất dạy và bất hiếu”.
Sau đó, mẹ tuyên bố chia nhà cửa, đất đai thành năm phần (mỗi người một phần) nhưng kèm theo một điều kiện: “Giờ ai nuôi tao đến chết tao mới giao sổ cho”.
Thực ra, suốt 20 năm nay, ba anh em tôi không tháng nào là không gửi tiền về nhà cho mẹ. Ngay cả khi bố bị ốm nặng, tất cả tiền thuốc thang, điều trị cũng đều là từ ba anh em tôi lo chứ chị gái tôi chẳng đóng góp gì (do đang nợ và không đi làm). Thậm chí, chị tôi còn lấy thêm tiền của mẹ.
Vậy mà, giờ mẹ em nói chúng tôi bất hiếu, và không nuôi dưỡng mẹ. Kinh tế chúng tôi đã lo đủ cho mẹ, nhưng do công việc ở xa nên làm sao có thể suốt ngày bên cạnh để chăm sóc mẹ về mặt tinh thần được? Năm nay mẹ đã ngoài 70 tuổi những vẫn giữ khư khư giấy tờ nhà đất. Điều đó khiến tôi thực sự rất bận lòng.
Phải chăng mong muốn ấy của anh em chúng tôi là quá đáng, bất hiếu? Làm sao chúng tôi lấy được sổ nhà và đất từ mẹ mà vẫn giữ được chuẩn mực về đạo đức và pháp luật? Làm sao để tách mẹ ra khỏi chị gái để tránh mê muội?
Sóng Ngầm
- Em trai đánh anh cả nhập viện vì không chia đều 500 m2 đất thừa kế
- 9 con mắc kẹt trong 5.000 m2 đất thừa kế của mẹ
- Chuyện 4 chị em tôi khi mẹ cho anh hai thừa kế hết tài sản
- Tôi con thứ nên chỉ được chia thừa kế 6 m đất
- Đòi hỏi công bằng của đứa con không được chia thừa kế
- 8 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 80 tỷ