Tôi và Hằng yêu nhau hơn một năm trước khi cưới. Ngày ấy, tôi bị thu hút bởi sự thẳng thắn, sắc sảo và đầy quyến rũ của cô ấy.
Hằng hơn tôi hai tuổi, là trưởng phòng nhân sự ở một công ty lớn. Cô ấy quen biết rộng và cực kỳ thông minh.
Cô ấy nói chuyện gì cũng có chính kiến, lại luôn khiến tôi thấy mình được “săn sóc” như một đứa trẻ. Nhưng hóa ra, sự chăm chút ấy chỉ là màn dạo đầu cho chuỗi kiểm soát dày đặc sau này.

Vợ tôi ngày càng chèn ép tôi quá đáng, khiến tôi sống trong căng thẳng và sợ hãi (Ảnh minh họa: Knet).
Ngay từ lúc cưới nhau, Hằng đã bắt đầu ra những quy định ngầm. Tôi sẽ không được nhắn tin với đồng nghiệp nữ sau 9h tối, phải về nhà trước 7h tối, đi ăn với công ty phải gửi ảnh chụp và bật định vị.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là thói quen kiểm tra của người mới yêu. Nhưng rồi cô ấy lục điện thoại tôi mỗi đêm. Facebook, Zalo, Gmail, thậm chí cả các ứng dụng đặt xe và ví điện tử, chỉ cần có lịch sử nào liên quan đến nữ giới, Hằng đều moi móc và suy diễn.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi tôi đi công tác 3 ngày ở Đà Nẵng. Vì lịch làm việc dày đặc, tôi không gọi video về nhà mỗi tối như thường lệ.
Tối ngày thứ hai, Hằng gọi dồn dập hơn 20 cuộc, gửi cả trăm tin nhắn. Khi tôi vừa về đến nhà, chưa kịp tháo giày, cô ấy tạt nguyên ly nước cam vào mặt tôi rồi gào lên: “Anh nghĩ tôi ngu chắc? Ở khách sạn một mình mà không gọi cho tôi? Chắc chắn anh đã ngủ với cô nào rồi”.
Tôi mệt nhoài vì chuyến đi, lại tức đến nghẹn họng. Cô ấy đẩy tôi vào tường, xé cả áo sơ mi tôi mặc trên người rồi… kéo tôi lên giường. Hằng có một niềm tin kỳ quái rằng, nếu giữ tôi thật chặt bằng “chuyện ấy”, tôi sẽ không còn sức để đi ngoại tình.
Từ sau vụ công tác đó, cô ấy càng kiểm soát cả đời sống chăn gối của chúng tôi theo kiểu một chiều, dồn dập, đầy ám ảnh.
Mỗi tối, bất kể tôi mệt mỏi, ốm sốt hay căng thẳng vì công việc, Hằng đều bắt tôi “thực hiện nghĩa vụ”. Có hôm tôi vừa đi gặp khách hàng say rượu về, người nồng nặc mùi bia, chưa kịp tắm, cô ấy đã kéo tôi vào phòng, khóa trái cửa.
Tôi van xin: “Em cho anh ngủ một đêm thôi, mai có cuộc họp lớn”. Cô ấy lạnh tanh: “Ngủ với tôi còn không nổi thì sức đâu mà đi ngủ với gái bên ngoài?”.
Tôi có cảm giác mình không còn là chồng nữa. Cô ấy ghi sổ, đánh dấu, còn so sánh tần suất gần gũi với tuần trước, tháng trước. Cô ấy nói thẳng rằng: “Anh phải mệt đến mức không còn nhìn được ai khác nữa”.
Tôi từng nghĩ đàn ông than thở chuyện bị ép gần gũi nghe có vẻ buồn cười. Nhưng ở trong hoàn cảnh của tôi, đó là một dạng bạo hành tinh thần, thể xác và cảm xúc.
Hằng còn lắp camera khắp nhà, kể cả trong phòng ngủ. Ban đầu, tôi phản đối. Nhưng cô ấy nói: “Camera để chống trộm”.
Vậy mà sau này, mỗi lần tôi đi ra ngoài, cô ấy sẽ kiểm tra toàn bộ camera để xem có ai lạ vào nhà không. Có hôm tôi rửa bát, tay ướt nên bỏ điện thoại lên bàn. Cô ấy xem lại đoạn đó, phóng to từng khung hình rồi hỏi: “Lúc đó, anh cười với ai trong điện thoại? Tại sao lại nhìn màn hình 3 phút 12 giây mà không gõ gì?”.
Tôi hoảng loạn. Tôi cảm thấy bị theo dõi 24/7 như một tù nhân. Cô ấy không tin tôi đi chợ một mình, không tin tôi gọi điện với mẹ mà không xen lẫn một cô gái nào đó, không tin tôi ngủ mà không mơ thấy ai khác…
Có lần, cô ấy giả vờ đi công tác, sau đó quay lại đột ngột lúc nửa đêm, lao vào kiểm tra tủ quần áo, gầm giường, thậm chí ngửi gối, khăn mặt, lược chải đầu. Chỉ để chắc rằng, tôi không đưa ai về nhà.
Tôi bị sút 5kg chỉ trong hai tháng. Mất ngủ triền miên, mặt mày phờ phạc, da nổi mẩn vì căng thẳng. Nhưng Hằng vẫn yêu tôi theo cách kỳ quặc đó. Cô ấy ôm tôi mỗi đêm và nói rằng “em chỉ sợ mất anh thôi”.
Tôi từng đề nghị vợ đi gặp chuyên gia tâm lý nhưng cô ấy gạt đi: “Tôi có bệnh thì anh đi luôn đi. Yêu như vậy là bình thường”.
Tôi nghĩ đến ly hôn rất nhiều lần nhưng rồi lại chùn bước vì con gái nhỏ. Tôi sợ làm tổn thương con bé, sợ cảnh chia cắt, sợ cả việc Hằng sẽ không để tôi yên sau ly hôn.
Với kiểu yêu đầy chiếm hữu đó, tôi biết cô ấy có thể làm mọi thứ kể cả tự hủy hoại bản thân để níu tôi lại.
Tôi từng hỏi một người bạn thân: “Tôi không biết tôi sai ở đâu? Tôi không ngoại tình, không phản bội, sao lại bị đối xử như tội đồ vậy?”.
Bạn tôi thở dài: “Cậu không sai. Nhưng cậu đang bị nhốt trong một chiếc lồng lấy danh nghĩa tình yêu. Mà cái lồng đó, càng ở lâu càng khó thoát”.
Đêm qua, tôi ngồi ngoài ban công đến gần sáng. Nhìn vợ ôm con ngủ ngon lành trong phòng, tôi thấy lòng mình trống rỗng. Tôi không biết bao giờ mình mới có lại tự do.
Tình yêu không phải là giữ người khác bằng nỗi sợ. Và hôn nhân, nếu chỉ còn lại những lần “gần gũi để giữ chân”, liệu có còn là hôn nhân nữa không?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.