Bố chồng ngồi mắng tôi hơn ba tiếng vì một lời chào

Bố chồng ngồi mắng tôi hơn ba tiếng vì một lời chào

bởi

trong
Bố chồng ngồi mắng tôi hơn ba tiếng vì một lời chào

Mẹ chồng nói bà chịu cả đời rồi, tôi cũng phải chịu thôi; chồng bảo bố như vậy, không bao giờ thay đổi đâu.

Trước khi cưới, tôi thấy bố chồng rất tử tế, nhẹ nhàng, nói chuyện tình cảm. Dù mẹ anh, chồng sắp cưới và cả hàng xóm cảnh báo rằng ông là người khó tính, tôi vẫn không tin. Ngay sau đám cưới tôi, ông thay đổi hoàn toàn. Sáng hôm đầu tiên sau cưới, tôi dậy lúc 5h30 để thể hiện vai trò làm dâu, ai ngờ bố chồng đã ngồi sẵn, mặt nặng nhẹ rồi nói: “Từ sau con phải dậy trước mẹ chồng, con có học thì phải hiểu điều đó”. Tôi tủi thân vì mình có ý thức mà lại bị xem thường. Khi tôi rửa bát, ông đứng sau quan sát. Tôi gọt táo phải đưa tận miệng mời từng miếng, mời nhãn phải đưa từng quả, không được đưa cả chùm cho ông. Tôi mặc áo cũng bị bắt thay vì ông nói xấu, cắt tóc thì bị chê xấu mù. Vợ chồng tôi ở trong phòng, ông không gõ cửa, cứ xông vào. Tôi làm gì cũng bị để ý sát sao, cảm thấy rất ngột ngạt.

Chồng từng nói: “Bạn anh khuyên là cưới xong đi làm xa luôn, chứ ở nhà không chịu nổi bố anh đâu”. Mẹ chồng cũng bảo: “Hai đứa cố tích cóp mua chung cư đi, không sống cùng bố được đâu, mẹ chịu cả đời rồi”. Ba anh em trai chồng đều đi làm xa quanh năm, chỉ về mỗi dịp Tết, vì không ai chịu nổi tính ông. Bố chồng không muốn tôi đi theo chồng mà bắt ở nhà học làm dâu. Chồng biết tôi không thể sống một mình ở đó nên vẫn đưa đi. Ông đặt điều kiện: mỗi tuần vợ chồng phải gọi về hỏi thăm bố mẹ và ông bà. Tôi làm đúng nhưng đến Tết thật sự không chịu nổi nữa.

Tết năm đó, vợ chồng từ nơi làm xa trở về, tôi định dọn dẹp thì bố chồng không cho. Trưa ăn xong, mới 13h30 ông đập cửa ầm ầm, chửi bới, hỏi vì sao chưa dọn nhà, trong khi tôi đã định chiều làm tiếp. Tôi thật sự rất tủi thân. Tôi là con gái thành phố, nhà có điều kiện, được bố mẹ chiều nên không biết gói bánh chưng hay cắt tiết gà. Tôi vẫn cố gắng ngồi đến 23h đêm cùng mẹ chồng chẻ lạt, buộc bánh. Chồng tôi cắt tiết gà, tôi vặt lông. Với bố chồng, không biết gói bánh hay cắt tiết gà tức là vô dụng.

Suốt mấy ngày tết, ông luôn cáu gắt, chửi bới mẹ chồng, không khí trong nhà nặng nề. Chồng tôi bị sốt virus, sau đó tôi cũng bị lây. Dù sốt, ho, mê man, tôi vẫn dậy từ 4h30 sáng để phụ mẹ chồng làm gà ngoài sân lạnh, bệnh càng nặng hơn, đến mức nôn, không ăn nổi gì. Dù thế, tôi vẫn cố đi làm cùng chồng, vì biết nếu ở lại, cũng không ai chăm mình.

Khi ra về, tôi chào bà nội và mọi người, sau mới biết bố chồng và ông bà nội nói tôi chỉ chào mỗi bà. Từ sau đó, chồng nói không cần phải gọi về hàng tuần nữa vì dù có làm gì, bố chồng cũng không vừa lòng. Ông chỉ giỏi trách móc, đòi hỏi, không ai chịu nổi. Ba người con trai đều không gọi về, trong lòng ghét, sợ và hận ông, nhưng ông không hiểu, lại đổ lỗi cho tôi là “con nhà không được dạy dỗ”.

Mấy tháng sau tết, vợ chồng tôi về thăm. Bố chồng ngồi trách móc tôi xuyên trưa, nói suốt ba tiếng. Tôi cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi ông nhắc lại chuyện tôi chỉ chào bà nội lúc Tết, tôi bật khóc và bảo con ốm quá, đầu óc không tỉnh táo.

Ông nổi giận, giậm chân, quát: “Thế sao mày không ngất luôn đi. Mày dám cãi tao à”? Tôi đáp nhẹ: “Con cũng chỉ là con gái, nếu có gì sai mong bố chỉ bảo nhẹ nhàng. Không phải vợ chồng con hay các anh không muốn gọi về mà là vì mọi người đều sợ bố”. Ông càng giận, làm ầm lên rồi bỏ đi. Chồng thấy vậy liền đưa tôi về nhà ngoại luôn. Mẹ chồng tôi chỉ nói: “Tính ông ấy rồ vậy, mẹ chịu cả đời rồi, con là dâu thì cũng phải chịu thôi”. Chồng tôi bảo: “Bố như vậy rồi, không bao giờ thay đổi đâu”.

Mọi người ơi, nếu ở hoàn cảnh của tôi, mọi người sẽ cư xử thế nào? Tôi thật sự mệt mỏi, căng thẳng và không biết nên làm sao cho đúng. Mong nhận được chia sẻ.

Huyền Thư