
Tôi bắt đầu thấy chơi vơi, không phải vì giận hờn, mà vì cảm xúc cứ nhạt dần.
Vợ chồng tôi mới cưới được bốn tháng nhưng đã xa nhau hơn ba tháng. Cưới xong chưa kịp tận hưởng gì đã phải mỗi người một nơi, xa mặt rồi dần xa lòng. Dù vẫn cố gắng nhắn tin, gọi điện nhưng nhiều khi chẳng còn gì để nói, câu chuyện cứ cụt lủn, lạc lõng. Tôi bắt đầu thấy chơi vơi, không phải vì giận hờn, mà vì cảm xúc cứ nhạt dần. Lúc nào cũng tự hỏi: Liệu mình có còn thật sự tin vào tình cảm này không? Tôi bắt đầu hoài nghi cả người đàn ông mà mình đã chọn.
Trước cưới, anh và tôi từng thống nhất nhiều điều về cuộc sống hôn nhân, những điều tưởng như nhỏ thôi nhưng lại là cam kết để tôi yên tâm khi bước vào cuộc sống chung. Nhưng đến giờ, sau ngần ấy thời gian, chưa điều gì được thực hiện. Tôi chưa nhận bất kỳ sự hỗ trợ nào từ anh. Tôi từng vay giúp anh một khoản vài chục triệu, thực chất là lấy từ tiền tích góp của mình, vì tin. Anh nói một tháng sẽ gửi lại nhưng vài tháng qua, không một lời hỏi han, không nhắc gì đến việc ấy. Tôi không cần anh phải trả ngay nhưng ít nhất nên rõ ràng, vì đó là lời đã hứa.
Chưa dừng lại ở đó, tôi còn phát hiện vài lời nói từ anh khiến tôi thật sự không chịu nổi. Anh nói với mẹ tôi rằng buộc phải mua nhà ngoài này vì tôi không thích ở quê, trong khi hai đứa đã thống nhất rằng công việc của tôi đã ổn định ngoài này và tôi không thể về quê được. Hóa ra những điều gọi là “cùng nhau quyết định”, “cùng nhau thống nhất” từ trước đến nay chỉ là một phía. Tôi cảm giác mọi điều mình tin tưởng, mọi thỏa thuận trước hôn nhân đều trở nên vô nghĩa. Ngay cả việc trở về – điều mà tôi chờ đợi – cũng thay đổi liên tục: lúc thế này, lúc thế nọ.
Tôi hiểu anh cần thời gian hoàn thiện công việc và giấy tờ, nhưng điều khiến tôi mệt mỏi là sự thiếu rõ ràng, thiếu nhất quán trong lời nói. Tôi sống thực tế, ưa minh bạch, rõ ràng nên cực kỳ chán ghét sự mông lung, vòng vo, hay nói một đằng làm một nẻo như vậy. Với tôi, niềm tin quan trọng hơn cả lời yêu. Nó là nền móng cho mọi mối quan hệ, đặc biệt là hôn nhân. Tôi có thể không cần quá nhiều ngọt ngào, không cần vật chất đủ đầy nhưng cần cảm giác an toàn, cảm giác được chia sẻ và tôn trọng. Một khi niềm tin đã nứt, mọi cố gắng vun đắp cũng trở nên mong manh.
Tôi không biết phải làm gì khi chính điều cốt lõi ấy đang dần biến mất khi tôi bắt đầu không tin vào lời nói của chồng, không biết đâu là sự thật, đâu là điều anh chỉ nói để cho qua. Tôi sợ phải sống trong cuộc hôn nhân mà mỗi bước đi đều là dò dẫm, không biết liệu mình có đang bị bỏ lại phía sau trong suy nghĩ và kế hoạch của người kia hay không. Tôi không muốn nghi ngờ, gồng mình lên để kiểm chứng từng lời, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thấy mình không còn là chính mình nữa. Tôi đã luôn tin hôn nhân là sự sẻ chia, cùng nhau vượt qua chứ không phải một mình cố giữ, trong khi người còn lại thì hời hợt và lặng thinh. Tôi đang ở giữa ranh giới của tiếp tục hy vọng hay bắt đầu học cách bảo vệ chính mình. Thật sự, tôi không biết đâu mới là điều đúng.
Khánh Vi