
Cả đêm hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ, tự hỏi mình đã làm gì sai mà vợ lại âm thầm chuẩn bị như vậy.
Chúng tôi cưới nhau được tám năm, có bé gái sáu tuổi. Ai nhìn vào cũng bảo gia đình tôi hạnh phúc: vợ chồng đều có công việc ổn định, con ngoan ngoãn, nhà cửa đủ đầy. Đi đám cưới, đám tiệc, ai cũng khen hai vợ chồng lúc nào cũng có nhau, cười nói vui vẻ. Thậm chí mẹ tôi còn hay khoe với họ hàng: “Hai đứa nó thương nhau lắm, biết lo làm ăn, vun vén”. Nhưng trong lòng tôi biết, chúng tôi đang đứng bên bờ vực.
Khoảng hơn một năm nay, vợ tôi thay đổi. Em không còn chủ động nói chuyện, ít khi nhìn thẳng vào tôi. Bữa cơm ít khi ngồi lâu, ăn xong là đứng dậy, dọn dẹp rồi vào phòng. Con gái hỏi bài, em vẫn kiên nhẫn chỉ, vẫn đưa con đi chơi, mua sắm, nhưng giữa chúng tôi hầu như không còn chuyện gì để nói. Tôi từng nghĩ do công việc, do vợ mệt mỏi nên thỉnh thoảng gợi ý đi chơi đâu đó, đi xem phim như trước nhưng em đều lấy cớ từ chối, bảo bận hoặc mệt.
Hôm vợ đi vắng, tôi phải tự tìm giấy tờ trong tủ (chúng tôi có một ngăn tủ riêng đựng các loại giấy tờ quan trọng, khi cần giấy tờ gì, tôi thường nhờ vợ lấy hộ), vô tình thấy một tập hồ sơ lạ lạ. Tôi mở ra xem, thấy đó là hồ sơ tư vấn ly hôn kèm theo một lá đơn đã được điền sẵn thông tin hai vợ chồng, chỉ thiếu chữ ký. Cả đêm hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ, tự hỏi mình đã làm gì sai mà vợ lại âm thầm chuẩn bị như vậy.
Sau đó, tôi vẫn giả vờ như không biết gì, quan sát vợ nhiều hơn. Cô ấy vẫn nấu cơm, vẫn gọi điện dặn tôi đón con, vẫn để phần cơm khi tôi về muộn nhưng ánh mắt nhìn tôi đã khác, lạnh và xa cách, cũng không có nụ cười chờ đón mỗi khi tôi về, càng không còn những hành động âu yếm bất ngờ hay trêu chọc tôi như hôn má, hù làm tôi giật mình, vỗ mông,… Có lúc, tôi nhìn thấy vợ ngồi ôm con nhìn xa xa ngoài cửa sổ.
Tôi thử hỏi: “Em có chuyện gì giấu anh à?”. Vợ chỉ lắc đầu: “Em vẫn bình thường, có gì đâu”. Tôi không nhắc đến lá đơn kia, chỉ đành im lặng. Tôi tự nhìn lại mình. Những năm qua, tôi mải mê kiếm tiền, đi sớm về khuya, thường xuyên để mẹ con em ăn cơm một mình, cũng chẳng hay báo trước là về muộn vì đã có vợ gọi hỏi. Hình như lâu rồi, vợ không hỏi tôi nữa mà chủ động ăn trước, để phần cho tôi. Nhiều hôm đi nhậu với bạn bè, khách hàng về, tôi say không biết gì, còn nôn ói ra chậu, vợ phải dọn dẹp.
Nhiều khi do công việc không thuận lợi, tôi bực dọc, cáu gắt vô cớ. Cũng đã lâu rồi, tôi không tặng vợ bó hoa, không ôm vợ trước khi ngủ, không còn thỉnh thoảng hôn trán vợ. Hình như tôi toàn nằm lướt điện thoại, nghe review và ngủ ngay sau đó vì đi làm về mệt. Hình như có nhiều hôm vợ nói chuyện với tôi nhưng tôi không nghe thấy hoặc không để tâm, khi hỏi lại thì vợ nói không có gì. Cũng lâu rồi, không thấy vợ chủ động kể cho tôi nghe những chuyện vẩn vơ xảy ra trong ngày hoặc xem điện thoại thấy gì hay hay thì cho tôi xem cùng nữa. Có đợt vợ cũng giận dỗi, nói tôi lấy điện thoại làm vợ đi vì suốt ngày ôm máy,… nhưng tôi mặc kệ, chẳng để tâm.
Có lẽ còn rất nhiều điều mà tôi không để ý nên không nhớ, những điều đó tích tụ lâu ngày, đến lúc vợ không chịu đựng nổi nữa. Nhưng có một điều tôi lo nhất là sợ vợ phát hiện ra từng đi hát karaoke tay vịn. Tôi từng đi vài lần nhưng chỉ ngồi uống và hát chứ không động chạm gì tới mấy em đó. Nhưng lần gần nhất hơi say, tôi đã không làm chủ được bản thân trước những lời khích bác của bạn bè, sự hấp dẫn của cô gái đó mà lỡ “tới bến”. Thời điểm đó vợ chồng tôi đã hơn tháng không gần gũi, còn giờ vợ toàn từ chối khéo. Sau lần đó, tôi tự thề với lòng sẽ không bao giờ đi chơi kiểu ấy nữa. Tôi thấy rõ vợ chưa nộp đơn, có lẽ vì còn thương con hoặc đang phân vân nhưng tôi không chắc mình còn bao nhiêu thời gian.
Thời gian này, tôi cố gắng để ý, quan tâm vợ hơn nhưng vợ vẫn vậy, tôi không thấy được chút ấm áp nào từ em. Tôi sợ hỏi thẳng vợ về lá đơn sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, nhưng cứ sống như vậy tôi thấy không ổn lắm. Tôi phải làm sao để cứu vãn cuộc hôn nhân này đây? Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Khánh Duy