
Nhà chồng chị có điều kiện, trong khi nhà vợ tôi nghèo, chẳng có của nả, nên tôi thấy không thoải mái khi bố mẹ chia đều đất thừa kế.
Đọc các bài viết liên quan đến chủ đề “”, tôi thấy có nhiều luồng quan điểm trái chiều, ai cũng có cái lý riêng của mình. Tuy nhiên, khi chuyện xảy đến với bản thân, tôi mới thấy mọi thứ không đơn giản như những gì mình vốn định vị.
Tôi năm nay 37 tuổi, có một vợ, hai con (đủ “nếp” đủ “tẻ”). Gia đình tôi có một căn chung cư ở Hà Đông, Hà Nội (cách quê 25 km), cũng đã mua một ôtô để đi lại suốt bốn năm nay. Hai vợ chồng tôi cùng làm văn phòng, cơ bản không nợ nần gì. Nói chung là cuộc sống không giàu có nhưng cũng đủ để chúng tôi trang trải sinh hoạt, và hàng tháng có một khoản tích lũy cho tương lai.
Bố mẹ tôi đang ở với bà ngoại (chỉ sinh được một mình mẹ tôi vì ông là liệt sĩ), là cán bộ hưu trí. Hiện tại bố mẹ đang đồng đứng tên hai mảnh đất. Một mảnh cả nhà đang cùng sinh sống, diện tích 150 m2, hai mặt tiền, vị trí đẹp trung tâm xã (xe container đỗ tận cửa). Đây cũng là nơi cuối tuần cả nhà tôi khi về quê ở cùng bà và bố mẹ. Mảnh đất còn lại có diện tích 160 m2, ở trong làng, nhưng cũng hai mặt tiền, đường nhựa, ôtô đỗ tận cửa, giá trị khoảng 7 tỷ đồng.
Mới đây, khi có đủ các con (trai, gái, dâu, rể), bố mẹ tôi đã tuyên bố: Mảnh đất 150 m2 kia hiện tại vẫn nguyên trạng, nhưng cơ bản là đất hương hỏa nên sau này tôi – con trai duy nhất sẽ thừa hưởng, lưu giữ chứ không được bán. Còn mảnh đất 160 m2 sẽ tách thửa làm hai phần bằng nhau và chia đều cho tôi và chị gái (mỗi người 80 m2).
>>
Nhà chồng chị gái tôi có điều kiện kinh tế tốt hơn nhà tôi. Chị và anh rể hiện cũng có ba con, ở chung cư tại Hà Đông, công việc ổn định. Trong khi nhà vợ tôi ở tỉnh xa, điều kiện kinh tế khó khăn, gần như không hỗ trợ được gì về kinh tế cho chúng tôi (chứ chưa nói đến có đất đai, tài sản sau này cho con gái), thậm chí tôi và vợ còn phải phụ thêm.
Dù không xa Hà Nội nhưng “đất quê lề thói” của quê tôi: cơ bản con gái (khi xuất giá) sẽ được hồi môn (vàng, tiền, xe). Cùng lắm khi dính quy hoạch và được nhà nước đền bù (đất ruộng) thì vẫn chia đều cho con gái theo nhân khẩu. Còn việc chia đất con con gái hiếm khi xảy ra (từ họ mạc, làng xóm).
Về lý trí tôi rất hiểu là đất đai, của nải của bố mẹ. Họ cho ai, cho bao nhiêu là quyền cá nhân, bản thân con cái không có quyền ý kiến. Tuy nhiên, từ khi biết quyết định đó, tôi vẫn thấy có cảm giác bứt rứt, khó chịu, không thể thoải mái. Dù biết cảm xúc hiện tại là tiêu cực, nhưng bản thân tôi vẫn không thể thoát được khỏi suy nghĩ: dù gì cũng là 3-4 tỷ đồng chứ đâu có ít.
Tôi thấy thiệt thòi cho bản thân mình, thương con hai con tôi khi trước giờ có gì cũng chỉ là nhờ bên nội là nền tảng. Trong khi đó, nhà chị gái lại được thừa hưởng tài sản từ cả hai bên nên cuộc sống vô cùng thuận lợi. Cảm giác bất công đó của tôi liệu có sai?
- Tôi chia thừa kế, mua ôtô cho con để con không tay trắng vào đời
- Cha thông báo tài sản thừa kế khi tôi mới học lớp 8
- Tôi hụt hơi vì cha mẹ cố giữ 10 tỷ thừa kế đến cuối đời
- Ba con ‘ăn mòn’ căn nhà thừa kế 6 tỷ của tôi
- 3 con trách móc tôi vì 70 tuổi vẫn chưa chịu chia thừa kế
- Tuổi 44 mang hết nhà, đất chia thừa kế cho con cái