Đánh đổi 30 năm thanh xuân để mua 2 nhà Hà Nội

Đánh đổi 30 năm thanh xuân để mua 2 nhà Hà Nội

bởi

trong
Đánh đổi 30 năm thanh xuân để mua 2 nhà Hà Nội

Để có nhà, tôi phải làm việc cật lực, cắt giảm chi tiêu để tiết kiệm, vay nợ ngân hàng, hoãn du lịch và mua sắm… nhưng rất xứng đáng.

Năm 2001, chị họ tôi kết hôn, gia đình bàn bạc và quyết định hỗ trợ chị mua một căn hộ nhỏ ở khu tập thể cũ. Ngày dọn về nhà mới, chị rơi nước mắt vì hạnh phúc, không chỉ vì lấy chồng mà vì biết mình không còn phải ở trọ, không còn phải sống dựa vào sự tạm bợ. Tôi khi ấy mới ngoài 20 tuổi, nhưng cảm nhận rất rõ: “an cư” là điều kiện đầu tiên để một người phụ nữ có thể toàn tâm vun vén cho hạnh phúc gia đình.

Sau đó vài năm, đến lượt em họ tôi lập nghiệp. Cậu là kỹ sư trẻ, đi làm chưa đầy 10 năm. Gia đình lại cùng nhau gom góp, vay mượn, và mua được cho cậu một căn hộ nhỏ tại khu tập thể cũ ở Hà Nội vào năm 2008. Dù nhà xa cơ quan, nhưng từ đó cậu yên tâm làm việc, dành dụm, học thêm, đến nay đã là Trưởng phòng kỹ thuật tại một công ty lớn.

Năm 2013, chị họ tôi chuyển sang một căn hộ chung cư mới, hiện đại hơn, tiện nghi hơn. Nhà cũ chị để lại cho người em ruột mới lập gia đình. Tôi vẫn nhớ hôm đi xem nhà, chị nói: “Căn nhà này có thể là khoản đầu tư tốt, nhưng quan trọng hơn là con cái mình sẽ có không gian sống tốt hơn”.

Một năm sau, tôi mua căn hộ đầu tiên của riêng mình – một căn hộ chung cư nhỏ ở quận ven đô. Đó là thời điểm tôi bắt đầu hiểu được cảm giác “có chốn đi về là của mình”. Không còn cảnh chuyển trọ, không còn phải nghe chủ nhà than phiền, tôi bắt đầu sắm sửa đồ đạc, treo tranh, trồng cây. Cuộc sống không còn “tạm bợ”.

>>

Đầu năm 2015, đến lượt em họ tôi mua căn hộ đầu tiên bằng chính tiền tiết kiệm từ công việc kỹ sư. Gia đình vẫn hỗ trợ một phần, nhưng tôi biết, nếu không có căn nhà đầu tiên năm 2008 để làm chỗ dựa, cậu sẽ không thể có ngày hôm nay.

Đến năm 2020, trong vòng sáu tháng, cả tôi và em họ mỗi người đều mua thêm một căn hộ thứ hai để chuẩn bị cho tương lai: tôi để dành cho con, còn cậu em để sau này đón bố mẹ khi về hưu.

Để có được hiện tại, tôi và gia đình đã làm việc cật lực, tiết kiệm, hỗ trợ nhau. Có lúc, chúng tôi phải vay nợ ngân hàng, có lúc phải cắt giảm chi tiêu cá nhân, hoãn lại những chuyến du lịch hay mua sắm. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy hối hận vì quyết định mua nhà. Bởi mỗi căn nhà không chỉ là tài sản mà là biểu tượng của sự gắn kết gia đình. Mỗi lần dọn nhà, cả đại gia đình lại cùng nhau đóng gói, sơn sửa, mua bàn ghế. Những ký ức ấy gắn kết chúng tôi theo cách mà tiền bạc không thể mua được.

Tôi biết không phải ai cũng có điều kiện để mua nhiều nhà như vậy. Nhưng tôi tin rằng, nếu coi việc “an cư” là một mục tiêu lâu dài, và nếu có một gia đình biết cùng nhau sẻ chia, thì chuyện sở hữu nhà ở, dù là căn nhỏ, cũ hay xa, vẫn là điều có thể đạt được. Tôi chỉ muốn chia sẻ rằng, nếu bạn đang chật vật với chuyện nhà cửa, đừng bỏ cuộc. Hãy bắt đầu từ một căn nhà nhỏ, tin vào giá trị của sự ổn định. Và nếu có thể, hãy cùng gia đình bạn đi chung một hành trình, như tôi đã đi trong suốt 30 năm qua.

Nguyễn Thủy Tiên