Cô bồ trơ trẽn quyết trở thành hàng xóm, tôi sợ đến mất ăn mất ngủ

Cô bồ trơ trẽn quyết trở thành hàng xóm, tôi sợ đến mất ăn mất ngủ

bởi

trong

Tôi từng nghĩ ngoại tình là chuyện bình thường đối với đàn ông. Đến khi chính mình sa vào, tôi mới hiểu thứ cảm giác bị giằng xé, sợ hãi và bế tắc ấy khủng khiếp đến mức nào. Nhưng tất cả đều do tôi tự chuốc lấy.

Tôi năm nay 41 tuổi, có vợ hiền, con ngoan, sự nghiệp ổn định. Tôi đang làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty xuất nhập khẩu.

Vợ tôi là người phụ nữ chu toàn. Cô ấy không xinh kiểu lộng lẫy nhưng luôn khiến người khác thấy dễ chịu. Nhà chúng tôi đang ở là do bố mẹ vợ mua, chiếc xe tôi đi hàng ngày cũng là của họ tặng.

Mọi tài sản đều đứng tên vợ tôi vì cô ấy quản lý tài chính tốt hơn tôi. Lúc đó, tôi không thấy phiền, thậm chí còn thấy yên tâm.

Cho đến khi tôi gặp Linh, cô nhân viên chỉ vừa tròn 25 tuổi. Linh trẻ trung, khéo ăn nói và có cách khiến tôi cảm thấy mình được trân trọng.

Cô bồ trơ trẽn quyết trở thành hàng xóm, tôi sợ đến mất ăn mất ngủ

Chỉ vì tò mò với cảm giác mới lạ, tôi phải trả giá đắt và sống trong sợ hãi (Ảnh minh họa: Knet).

Tôi không biết từ khi nào, những tin nhắn vu vơ giữa giờ làm việc trở thành thói quen rồi thành thứ tôi chờ đợi mỗi ngày. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ là một cuộc vui. Tôi thuê căn hộ riêng cho Linh, chuyển khoản đều đặn mỗi tháng 20 triệu đồng để cô ấy trang trải.

Linh không than vãn gì, chỉ thi thoảng nũng nịu đòi tôi sang ăn cơm, hay rủ đi Đà Lạt vài ngày. Tôi có cảm giác mình trẻ lại, như được sống thời trai trẻ.

Nhưng rồi Linh bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn. Cô ấy muốn tôi mua cho chiếc xe tay ga mới rồi túi hiệu, điện thoại đời mới. Khi tôi chần chừ, Linh nói thẳng: “Anh có thể chi cho vợ cả trăm triệu đồng mua đồ hiệu mà tiếc với em vài chục triệu đồng sao?”.

Tôi giật mình. Linh đã tìm hiểu quá kỹ về cuộc sống của tôi. Tôi bắt đầu thấy lo nhưng vẫn cố dỗ dành, sợ cô nổi giận làm ầm lên. Tôi ngu ngốc đến mức tin rằng, chỉ cần chiều cô ấy thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ êm.

Cho đến một hôm, Linh gửi cho tôi tấm ảnh chụp vợ con tôi đang đi chơi ở trung tâm thương mại. Dòng tin nhắn lạnh lùng: “Em chỉ muốn nhắc anh rằng, em yêu anh nhiều đến thế nào”.

Đêm đó, tôi mất ngủ. Tôi biết mình phải dừng lại.

Tôi hẹn Linh nói chuyện, đưa cho cô 100 triệu đồng gọi là chu cấp lần cuối. Tôi bảo mình không thể tiếp tục, rằng tôi cần quay về với gia đình. Linh nhìn tôi, ánh mắt nửa thương hại, nửa khinh bỉ. Cô ấy không cãi, không khóc, chỉ nói một câu: “Anh nghĩ là anh bỏ được em sao?”.

Tôi rời đi với cảm giác bất an. Vài tuần sau, Linh gửi tin nhắn: “Anh ơi, em vừa chuyển về sống ở tòa nhà anh ở. Căn hộ tầng 15, phòng 1508. Nghe nói nhà anh ở tầng 12 nhỉ?”.

Tôi sững sờ. Tôi không thể tin cô ấy dám làm vậy. Từ đó, mỗi lần xuống hầm xe, tôi đều nơm nớp lo sợ bắt gặp Linh.

Mỗi tin nhắn đến, tim tôi như thắt lại. Linh bắt đầu “vô tình” xuất hiện ở siêu thị tầng trệt, ở quán cà phê vợ tôi hay ghé, ở sân chơi nơi con tôi học đạp xe… Mỗi lần như thế, cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ rồi rời đi như không có chuyện gì.

Tôi sống trong ám ảnh. Tôi sợ vợ nhận ra, sợ ánh mắt nghi ngờ của cô ấy, sợ một ngày Linh sẽ buông lời vu vơ trước mặt vợ tôi.

Tôi muốn bán nhà nhưng làm sao được. Căn hộ đứng tên Thảo, tiền cũng của bố mẹ cô ấy. Tôi chẳng có gì trong tay.

Có lần, Linh gửi cho tôi một bức ảnh chụp vợ tôi ở khu tập yoga kèm dòng tin: “Em chỉ muốn chào chị ấy thôi nhưng sợ anh giận”. Tôi nổi điên, gọi điện trách mắng, van xin, thậm chí dọa sẽ báo công an nếu cô còn quấy rối. Linh chỉ cười khẩy: “Anh báo đi, để chị ấy biết em là ai”.

Tôi bắt đầu sụt cân, mất ngủ, làm việc lơ đễnh. Vợ tôi lo lắng tưởng tôi bị bệnh. Tôi chỉ biết nói dối rằng do áp lực công việc. Thế nhưng mỗi đêm, tôi lại mơ thấy cảnh Linh xuất hiện trước cửa nhà, tay cầm điện thoại quay video, miệng hét toáng lên rằng, tôi phản bội.

Một ngày, khi tôi tan làm về, bảo vệ chung cư gọi điện nói có người để lại phong bì cho tôi ở quầy lễ tân. Tôi mở ra, thấy bên trong là tờ giấy viết tay: “Anh cứ yên tâm, em sẽ không nói gì đâu. Chỉ là, đôi khi em vẫn nhớ anh”.

Tôi đem tờ giấy đốt ngay trên ban công, tay run bần bật. Đêm đó, tôi ngồi nhìn vợ con ngủ mà thấy mình thật thảm hại.

Tôi chuyển công tác sang chi nhánh khác, đi làm sớm về muộn, cố gắng tránh mọi liên hệ. Linh dần biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Nhưng tôi hiểu, chỉ cần cô ấy muốn, bí mật kia có thể bị phơi bày bất cứ lúc nào.

Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, tôi vẫn nhìn sang người vợ nấu bữa sáng trong bếp và tự hỏi: Nếu một ngày cô ấy biết hết, tôi sẽ sống sao?

Thứ đáng sợ nhất của kẻ phản bội không phải là bị phát hiện, mà là sống cả đời trong nỗi sợ hãi rằng, mình sẽ bị trừng phạt bất cứ lúc nào.

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.