Vợ thiệt thòi khi cưới tôi nên có lẽ em được quyền đòi hỏi

Vợ thiệt thòi khi cưới tôi nên có lẽ em được quyền đòi hỏi

bởi

trong
Vợ thiệt thòi khi cưới tôi nên có lẽ em được quyền đòi hỏi

Vợ và bố mẹ vợ thiệt thòi khi dành nhiều sự quan tâm tới gia đình tôi; tôi thấy lòng nặng trĩu, không công bằng với vợ con.

Tôi và em gái có bố mẹ yêu thương và chăm chỉ làm việc, được định hướng và đầu tư cho ăn học. Hai anh em đều được học đại học, tôi tốt nghiệp một trường đại học khá lớn. Mẹ mất sớm. Có một lần ở quê bão rất lớn, tôi không gọi về hỏi thăm, bố tâm sự rằng rất sợ hãi và cô đơn, muốn sớm đi theo mẹ. Sau này có chút tiền, tôi muốn sửa lại căn nhà ở quê vì chỉ một mình bố ở nên rêu phong, ẩm mốc. Bố giao kèo rằng con hãy lo và sống tốt ở thành phố, bố tự lo cuộc sống của bố. Có một đợt, bác nói bố ít nói và uống nhiều rượu, tôi nhận thấy bố cô đơn. Tôi khuyến khích bố tìm hiểu người mới. Ở quê mọi người hay đàm tiếu, một số người bác họ nói lời khó nghe. Em gái tôi còn chưa hiểu chuyện cũng phản đối. Sau đó bố cưới vợ, đăng ký kết hôn đàng hoàng. Tôi có mấy nỗi day dứt trong tâm:

Một là khi tôi lấy vợ và mua nhà, chúng tôi thiếu tiền nên nhờ bố đem sổ đất ra thế chấp ngắn ngày. Khi đưa bố ra bến xe, tôi hỏi con mua nhà bố có đồng nào cho con không? Bố ngập ngừng: “Bố xin lỗi con, bố chỉ đủ tiền sửa nhà, mấy năm nay làm ăn cũng tốt nhưng vừa rồi bố bị thất bát nên giờ không có tiền mặt”. Sau đó bố tặng tôi tiền, giá trị bằng một chiếc máy giặt. Lúc đó tôi thấy bình thường, nhưng khi có con, hiểu hơn tấm lòng cha mẹ, bản thân day dứt bởi câu nói: “Bố xin lỗi con”.

Hai là chuyện của em gái. Tôi và em gái khắc khẩu vì cá tính khác nhau, ít nói chuyện. Khi bố cưới vợ mới, em tôi bị đả kích và trầm cảm. Lúc đó tôi luôn trách móc em không cứng cỏi và đổ lỗi cho số phận. Sau này, khi chuyển nhà, tôi tình cờ phát hiện đơn thuốc em điều trị tâm lý. Tính của em gái tôi sau này có vẻ cũng nhiều thay đổi. Tôi không nói với ai về phát hiện này, nhưng từ ngày đó luôn day dứt trong tâm. Tôi lập gia đình, có con, hiện nay kinh tế rất ổn. Vợ chồng tôi được xem là những người có mức thu nhập tốt so với mặt bằng chung. Bố mẹ vợ rất yêu thương con cháu, hỗ trợ và giúp đỡ vợ chồng tôi nhiều. Anh chị và các cháu của vợ cũng yêu thương vợ chồng tôi.

Vấn đề nằm ở bố và em gái tôi, ít gọi điện hỏi han, không hay cho quà cáp con cháu. Vợ nhiều lần so sánh. Tôi cũng chỉ biết giải thích: “Anh không thể thay đổi người thân hay yêu cầu người thân của mình phải đối xử tốt với mình, vì nhìn lại anh chưa cho đi được gì cả. Mối quan hệ đến từ hai phía, em hãy sòng phẳng và đối đãi bình thường lại thôi, anh không ý kiến”. Bố mẹ vợ là công chức bình thường nhưng luôn dành cho cháu quà tốt nhất, sự quan tâm nhất. Tôi biết ơn nhưng cũng vô cùng phiền muộn. Một số lần về quê vợ, có thể do bố mẹ vợ nói chuyện nên vài người họ hàng xấu tính dựa vào đó mỉa mai tôi. Tôi không xấu hổ nhưng cảm thấy đau lòng.

Tôi thu nhập khá, nhu cầu chi tiêu cơ bản, đưa hết thu nhập cho vợ nuôi con. Vợ hoạt bát, kiếm tiền giỏi, biết vun vén gia đình, thế nhưng chúng tôi có nhiều khoảng cách mà mãi chưa thể tìm tiếng nói chung. Từ lúc lấy nhau tới giờ, tôi chưa thấy vợ thoải mái khi về nội. Ví dụ như ngày lễ gần đây, vợ nói mệt mỏi khi lễ phải về quê không được nghỉ ngơi. Tôi hiểu hết, nhu cầu của vợ cũng chính đáng, nhưng mỗi năm chỉ về quê nội vài lần. Tôi nói rõ mình còn trách nhiệm hương khói cho mẹ và thăm bố. Tôi yêu vợ con, cũng cảm nhận được vợ yêu mình. Vợ chồng một năm cãi nhau rất to vài lần xoay quanh câu chuyện lễ tết, thăm quê, sự quan tâm của nội ngoại. Tôi đôi lần xung đột với mẹ vợ khi cãi nhau với vợ.

Câu chuyện này tôi biết xảy ra ở nhiều gia đình, nhưng với tôi không biết giải quyết sao cả. Nói về lý, vợ và bố mẹ vợ thiệt thòi khi dành nhiều sự quan tâm tới gia đình tôi. Về tình, tôi là đàn ông, là người con, người anh, chẳng thể mưu cầu gì hơn ở người thân của mình. Tôi cảm thấy lòng nặng trĩu, không công bằng với vợ con. Bố mẹ vợ tốt quá cũng là áp lực. Tôi có sự day dứt của một người con, người anh. Tôi và vợ đều nóng tính, cái tôi cao, khi cãi vã thường rất to. Có những lúc tôi nghĩ vợ không thông cảm cho chồng. Nhưng nếu đặt địa vị là cô ấy, khi sinh nở, nuôi con đều là sự chăm sóc của bố mẹ vợ thôi, cô ấy có quyền so sánh.

Tôi từng nghĩ trách móc người thân mình, thậm chí trách mẹ mất quá sớm. Nhưng có lẽ, chính họ cũng vật lộn với vấn đề của mình mà tôi không lý giải nổi. Không hiểu sao khi stress với công việc ở công ty, tôi lại thường có suy nghĩ muốn kết thúc hôn nhân và sống một mình đến cuối đời. Ngày lễ tết, sau mỗi lần cãi vã, suy nghĩ đó lại càng thôi thúc. Tôi nghĩ mình sợ hôn nhân, sợ trách nhiệm và tình cảm. Xin hỏi các anh chị, những người nhiều kinh nghiệm, tôi đã sai ở đâu? Hay tôi chưa biết cách giải quyết vấn đề ở chỗ nào? Xin hãy cho tôi ý kiến.

Lâm Thao