
Tôi chỉ cần em hiểu, em tốt như vậy, xứng đáng được biết vẫn còn người trân trọng em theo cách lặng lẽ, vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
Cả hai đều đã có gia đình riêng, có những trách nhiệm và ràng buộc tưởng rằng không gì có thể lung lay. Với tôi, em luôn là một người em, một người bạn đặc biệt, một người khiến tôi quý trọng, không cần bất cứ sự đề phòng nào, dành sự quan tâm hơn mức bình thường một chút. Nhưng tuyệt nhiên tôi chưa từng nghĩ mình và em có điều gì vượt ra ngoài ranh giới ấy. Tôi vẫn luôn cẩn trọng, giữ khoảng cách vừa đủ để không ai phải hoài nghi, không ai phải tổn thương, bởi tôi hiểu sự quý trọng không chỉ nằm ở những gì mình thể hiện ra mà còn ở việc mình biết gìn giữ cho người khác.
Thế nhưng, mọi thứ thay đổi sau một buổi chiều đầy nắng, trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, khi em vô tình chạm nhẹ vào tôi, trái tim tôi lặng đi. Tôi bàng hoàng nhận ra, mình đã rung động. Không phải tình cảm đơn thuần của một người bạn tốt mà là thứ cảm xúc sâu hơn, thật lòng nhưng cũng đầy sai trái. Từ giây phút đó, tôi như một con thuyền lạc hướng. Đêm đó, tôi lặng lẽ đi bộ một mình trong màn đêm lạnh lẽo, thành phố rộng lớn bỗng trở nên vắng lặng và hiu hắt đến nao lòng. Tôi biết mình sai, biết nếu để em hay, em sẽ chỉ thêm bối rối và buồn.
Em sống tử tế, đàng hoàng, xứng đáng với một cuộc sống bình yên, không phải với những cảm xúc bất an và rối ren mà tôi vô tình gieo vào. Tôi đã nghĩ giá như mình có thể vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, im lặng và chôn chặt tất cả vào lòng. Nhưng càng cố gắng, lòng tôi lại càng nhức nhối. Tôi tìm kiếm cơ hội để nói ra điều đó. Một lời thú nhận không phải để tỏ tình, không phải để đổi lấy một ánh mắt, một cái nắm tay, càng không phải để phá vỡ bất cứ điều gì. Chỉ đơn giản, tôi muốn em biết, rồi để mọi chuyện trôi đi, như cơn mưa thoáng qua ngày hè. Thế nhưng, cơ hội thích hợp dường như mãi không đến. Thời gian, không gian, những ánh mắt xung quanh dường như luôn ngăn tôi lại.
Cuối cùng, tại một địa điểm không hề phù hợp cho một lời nói chân thành, tôi nói với em, bằng những lời nói vụng về và lộn xộn. Em lặng im. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như ngưng đọng, tôi không mong đợi lời đáp, cũng không cần một sự thương hại hay cảm thông. Tôi chỉ cần em hiểu, em tốt như vậy, xứng đáng được biết rằng, trong cuộc đời này, vẫn còn có một người âm thầm trân trọng em theo cách lặng lẽ, vừa đau đớn và vừa hạnh phúc. Sau ngày hôm đó, dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng trân trọng mọi quyết định của em. Tôi chấp nhận cả sự im lặng, sự xa cách, nếu đó là cách để em bình yên. Tình cảm kia, tôi giấu kín, như một bí mật nhỏ, một bí mật không cưỡng cầu được hồi đáp, chỉ tồn tại một cách lặng lẽ trong trái tim mình.
Bình Minh