
Anh là người đàn ông tốt, bên anh tôi rất vui vẻ và bình yên, chỉ là chúng tôi gặp nhau khi cảm xúc của tôi còn chưa ổn định.
Có những mối quan hệ đi qua đời ta không quá dài, nhưng đủ để làm ta thay đổi mãi mãi. Mối tình đầu tuổi 30 của tôi chỉ kéo dài vài tháng, nhưng để lại một dấu lặng rất sâu. Chúng tôi quen nhau khi cả hai đều bận rộn với cuộc sống, công việc và những áp lực riêng. Anh từng là một người đàn ông khiến tôi ngưỡng mộ, bản lĩnh, thông minh và đầy hoài bão. Tôi khi đó vẫn còn quá non trẻ trong cách yêu và chưa đủ dịu dàng để gìn giữ một người đang bận bịu giữa những hoài bão của riêng mình. Tôi từng giận dỗi vô lý, từng mong anh dành nhiều thời gian hơn cho mình, từng đặt kỳ vọng vào một tình yêu trọn vẹn mà chưa nhận ra rằng tình yêu không thể là thứ duy nhất níu giữ một người. Sau chia tay, tôi từng rất dằn vặt, rằng có phải chính sự trẻ con của mình đã khiến anh mỏi mệt rồi buông tay?
Tôi đã mất rất nhiều thời gian để thôi tự trách, để hiểu rằng cuộc sống là vô thường, không có điều gì là mãi mãi. Khi tôi đặt mình vào mối quan hệ ấy, mới hiểu rõ con người thật của mình, dễ phụ thuộc, mỏng manh và còn non nớt trong tình cảm. Tôi từng nghĩ chỉ cần yêu hết mình là đủ, hóa ra để yêu mà không làm tổn thương nhau, còn cần cả sự trưởng thành. Sau khi chia tay, giữa những khoảng lặng kéo dài, tôi đã học được nhiều điều về tình yêu, bản thân, những tổn thương tôi từng không biết gọi tên.
Tôi không trách anh vì đã buông tay quá dễ dàng. Mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc và tương lai cho riêng mình, phải không? Tôi chỉ muốn chúc anh sau này luôn bình an, công việc thuận lợi. Anh hay bỏ bữa vì công việc bận rộn, nên nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. À, còn nữa… anh cười rất đẹp, tôi vẫn nhớ mãi nụ cười tươi của anh, nhất là lần anh lỡ lời khen tôi nhưng hơi “lố” một chút, khoảnh khắc đó khiến tôi cũng bật cười theo. Hãy cười tươi mỗi ngày nhé, vì nụ cười đó từng làm tôi cảm thấy thế giới dịu dàng biết bao.
Anh là một người đàn ông tốt. Khi bên anh, tôi đã rất vui vẻ và bình yên. Chỉ là chúng tôi gặp nhau khi cảm xúc của tôi còn chưa ổn định, khi tôi vẫn còn trẻ con, bồng bột, chưa thật sự hiểu thế nào là yêu mà không đòi hỏi. Nhờ có anh, tôi trưởng thành hơn. Giờ đây, khi trái tim đã nhẹ nhàng hơn, tôi mong anh cũng tìm được người thật lòng thương anh, đúng lúc, đúng người, đúng phiên bản trưởng thành nhất của chính anh. Mặc dù không còn cơ hội nhưng vẫn muốn nói câu này với anh: “Cảm ơn anh vì đã là một phần trong hành trình trưởng thành của em”. Tôi trồng một khu vườn bí mật trong tim, hoa không nở, chỉ có rễ đâm sâu.
Hoài Ngọc