
Em sợ giờ còn làm ra tiền thì không sao, lúc bệnh không làm được sẽ khiến tôi phải gồng gánh mọi thứ.
Tôi sinh ra ở một tỉnh cách Hà Nội hơn 100 km. Tôi đã hơn 30 tuổi rồi, là kĩ sư xây dựng. Tôi yêu cô gái cùng quê, làm bên ngành may. Công việc của chúng tôi rất bận rộn, em hay phải đi công tác xa. Tính ra thời gian bốn năm yêu nhau chúng tôi gặp vài lần. Chúng tôi chưa một lần nắm tay, chẳng có buổi hẹn hò đúng nghĩa, vậy mà cả hai vẫn yêu nhau được.
Tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cũng rất quý em. Đến khi về nhà em, mẹ em không thích tôi. Bác gái bảo công việc của tôi không ổn định, không thể lo cho em. Trước khi em có bệnh, chúng tôi vẫn nói lời yêu nhau thiết tha. Từ khi em bị bệnh, em bảo chúng tôi không có duyên nên dừng lại, là bạn bè thôi. Bệnh của em một tháng tốn rất nhiều tiền, em luôn mặc cảm về bệnh tật, không muốn tiến sâu vào mối quan hệ này nữa.
Tôi luôn động viên và an ủi, nói em đừng buồn, biết đâu khi lấy nhau rồi sẽ có phép màu xảy ra, tâm trạng em tốt sẽ khỏi bệnh nhanh thì sao. Em quyết tâm từ bỏ tôi, câu trả lời luôn là: “Không”. Em sợ giờ còn làm ra tiền thì không sao, lúc bệnh không làm được sẽ là gánh nặng của tôi.
Tôi biết quanh em, nhiều người có điều kiện hơn tôi, luôn sẵn sàng hỗ trợ và giúp đỡ, chỉ cần em đồng ý yêu họ. Em nói nếu không lấy tôi sẽ không lấy ai cả. Có lẽ chúng tôi có duyên gặp gỡ nhưng không có “nợ” để làm vợ chồng. Tôi phải làm sao đây?
Hồng Quang