Bạn gái muốn cưới ở tuổi 29, tôi thì không

Bạn gái muốn cưới ở tuổi 29, tôi thì không

bởi

trong
Bạn gái muốn cưới ở tuổi 29, tôi thì không

Tôi chia tay em, không phải vì hết yêu mà vì không muốn lãng phí thanh xuân của em thêm nữa.

Tôi 25 tuổi, làm việc và sinh sống tại Sài Gòn. Bạn gái nhỏ hơn 4 tuổi, đang là sinh viên, quen qua mạng, yêu được năm rưỡi. Tôi yêu em nhiều lắm, đã vượt quá giới hạn. Tôi tính tới chuyện cưới em, cùng em lập nghiệp ở Sài Gòn, em lại bảo không muốn cưới sớm, muốn ổn định công việc trước, rồi xây lại căn nhà của ba mẹ. Tôi bảo một mình em chắc chắn không đủ sức nên muốn phụ em về khoản đó, em vẫn kiên quyết với quyết định của mình, 28-29 tuổi mới cưới, với tôi như thế lâu quá. Em cũng xác định sẽ làm gần nhà, một huyện ở Sài Gòn, gia đình em cũng có chút khó khăn, một phần muốn phụ ba mẹ giúp đứa em trai học đại học.

Ban đầu, tôi theo ý em vì thật sự cũng muốn yên bề gia thất. Tôi quá chán cảnh mỗi ngày đi làm về, nằm co ro trong căn trọ nhỏ bé với mái nhà dột mỗi khi mưa. Cảm giác cô đơn lúc đó khiến tôi mỏi mệt hơn bao giờ hết. Gia đình tôi có điều kiện, ba mẹ chưa từng cấm cản tôi sống trên Sài Gòn, cũng không bắt tôi gửi tiền về hàng tháng. Ngược lại, ba mẹ còn cho tôi một căn nhà dưới quê làm quà cưới.

Tôi kể với em về chuyện đó, em lại muốn bán căn nhà dưới quê để lấy tiền xây nhà trên chỗ em. Tôi không đồng ý, vì căn nhà đó là món quà ba mẹ dành cho tôi, là mồ hôi nước mắt của họ. Em cuối cùng cũng nghe theo tôi.

Lúc ấy, em đang học năm 3 đại học, nhưng đã rất áp lực vì chuyện kiếm việc làm sau này. Tôi muốn em đỡ vất vả hơn, đề nghị sẽ cưới sau khi em ra trường và đi làm được một hai năm, em lại không muốn đợi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là khi áp lực công việc đè nặng sau ba năm làm việc tại Sài Gòn. Tôi từng muốn nghỉ việc nhưng không thể, một phần vì còn tình cảm với công ty, phần khác vì những công việc khác không đúng mong muốn. Tôi chia sẻ với em, em cũng an ủi nhưng áp lực trong tôi không giảm.

Tôi và em nói chuyện rất nhiều về tương lai. Đến khi tôi hỏi: “Nếu sau này anh không giàu thì sao”, em lại ấp úng không trả lời. Điều đó khiến tôi càng mệt mỏi, nhất là khi trước đây em lỡ so sánh tôi với bạn trai của bạn thân em. Tôi sợ rằng nếu đến năm 28–29 tuổi, em gặp một người có điều kiện hơn tôi, liệu có rời bỏ tôi không? Trong lúc đó, tôi đưa em về quê ra mắt gia đình. Ba mẹ tôi rất quý em, còn tặng quà và cho cả tiền. Họ nói em ngoan, lễ phép, mong hai đứa sau này cưới nhau rồi cùng làm ăn.

Tôi bàn với em chuyện về quê sống và làm việc, nhà cửa dưới quê đã có sẵn, chỉ cần cùng nhau tích cóp cho tương lai và thỉnh thoảng gửi tiền về cho ba mẹ em. Em không muốn vì không thích sống chung với ba mẹ chồng. Tôi nói nếu vậy mình có thể dọn ra ở riêng, vì ba mẹ đã cho sẵn nhà rồi. Em lại ấp úng, bảo không muốn xa ba mẹ, với lại ba mẹ cũng không muốn em lấy chồng xa, sợ nếu có chuyện gì thì em không biết bấu víu vào ai. Tôi hiểu điều đó nên không trách em. Tôi từng dạy em: “Ở đời, mình không thể tin được ai hoàn toàn”, em hiểu rõ tính tôi, hiểu cả tính ba mẹ tôi.

Vì vậy, nếu không thể về quê sống, tôi mong cưới em sau khi em đi làm được một năm. Em lại nổi nóng với tôi. Tôi buồn lắm, yêu em thật lòng, không muốn em khổ. Tôi suy nghĩ rất nhiều, thậm chí gọi cho ba mẹ tâm sự. Ba mẹ không trách móc gì cả. Sau cùng, tôi quyết định về quê làm, vì nhận ra mình và em không cùng một hướng đi. Tôi buồn, day dứt suốt mấy ngày. Tôi tự trách mình là người đàn ông tồi, yếu đuối, không có ý chí trước giông bão cuộc sống. Tâm lý tôi không ổn định, khiến bản thân nhiều lần tự dằn vặt.

Tôi chia tay em, không phải vì hết yêu mà vì không muốn lãng phí thanh xuân của em thêm nữa. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, liệu việc tôi làm có quá tồi tệ không? Hiện tại tâm trạng tôi rất bất ổn.

Phạm Quân