Bạn trai không níu kéo khi bị tôi phát hiện phản bội

Bạn trai không níu kéo khi bị tôi phát hiện phản bội

bởi

trong
Bạn trai không níu kéo khi bị tôi phát hiện phản bội

Tôi bỏ về Hà Nội ngay trong đêm, anh không giữ lại cũng không gọi điện, chỉ nhắn: “Anh xin lỗi”.

Tôi và anh quen nhau khi còn là sinh viên. Ra trường, tôi ở lại Hà Nội đi làm, còn anh về quê lập nghiệp. Chúng tôi yêu xa, cách nhau hơn 300 km, gặp nhau mỗi tháng một lần. Mọi người xung quanh hay trêu “yêu xa khó bền” nhưng tôi tin tưởng vào tình cảm của cả hai.

Suốt sáu năm yêu nhau, tôi luôn cố gắng hết mức để vun đắp. Lương của tôi không nhiều nhưng vẫn dành dụm tiền mua vé xe về thăm anh, mua cho anh áo mới, giày mới. Mỗi lần anh lên Hà Nội, tôi cũng nghỉ làm nấu nướng, dẫn anh đi chơi. Chúng tôi bàn với nhau: khi anh có công việc ổn định, tôi sẽ xin về gần quê rồi tổ chức đám cưới.

Năm ngoái, anh mở được một cửa hàng nhỏ, kinh doanh tạm ổn. Tôi mừng thầm, nghĩ ngày về chung một nhà không còn xa. Chúng tôi bắt đầu bàn chuyện cưới xin. Mẹ anh cũng gọi điện dặn dò tôi lo giảm cân, giữ gìn sức khỏe để còn mặc váy cưới xinh đẹp. Tôi bắt đầu tích góp từng đồng, tưởng tượng tới ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ sau này.

Nhưng cách đây một tháng, mọi thứ sụp đổ. Người quen của tôi ở quê gửi cho tôi bức hình anh chở một cô gái khác, ôm eo thân mật ngay trước cửa hàng. Ban đầu tôi còn cố tự trấn an rằng chắc đó là họ hàng của anh mà tôi chưa biết thôi. Tôi im lặng rồi sắp xếp về quê thăm anh. Buổi tối, tôi lén mở điện thoại của anh và đọc được tin nhắn họ gửi cho nhau, là yêu đương, hẹn hò, thậm chí bàn đến việc về ra mắt gia đình.

Tôi hỏi anh, ban đầu anh chối nhưng khi tôi đưa ra bằng chứng, anh im lặng. Sau đó anh thú nhận rằng không muốn yêu xa mãi, cô ấy ở gần, hiểu công việc của anh hơn. Nghe anh nói, tim tôi như bị bóp nghẹt. Hóa ra, bao nhiêu năm tôi cố gắng vì tình yêu này, trong mắt anh chỉ là sự bất tiện.

Tôi bỏ về Hà Nội ngay trong đêm, anh không giữ lại cũng không gọi điện, chỉ nhắn: “Anh xin lỗi”. Đến giờ, tôi vẫn chưa biết phải làm gì với nỗi đau này. Tôi giận bản thân đã quá tin tưởng, quá hy sinh để rồi đến cuối cùng người chịu tổn thương nhất lại là mình. Tôi vẫn rất yêu anh, có lẽ trong thâm tâm vẫn mong anh níu kéo nhưng có lẽ anh không cần tôi nữa rồi.

Hải Hạnh