
Tôi mệt mỏi với việc cứ phải thử lòng, phải đo xem anh dành bao nhiêu thời gian cho tôi.
Anh gần 40 tuổi, chưa từng lập gia đình. Ai gặp cũng bảo anh khó gần, khó yêu, còn tôi ngược lại, tự tin rằng ai gặp cũng quý mến. Tôi có nhiều bạn tốt và người theo đuổi, nhưng vẫn chọn gắn bó với anh, người giỏi giang, nhẫn nhịn và luôn chịu đựng tính cách hay xét nét của tôi. Chúng tôi hay mâu thuẫn, phần lớn do cách cư xử bất thường của anh. Tôi từng nói những lời nặng nề, phân tích cay nghiệt nhưng anh chưa một lần giận, vẫn chủ động liên lạc để làm lành. Dù tôi không yêu cầu nhiều, anh vẫn nhắn tin chúc ngủ ngon mỗi đêm, video call hàng giờ và gửi định vị, tất cả là tự nguyện. Tôi không muốn kiểm soát anh, chỉ cần cảm nhận được sự quan tâm khi tôi cần. Thế nhưng mỗi lần tôi cần anh nhất, anh thường vắng mặt hoặc vô tâm.
Tôi luôn chăm sóc anh khi anh bận, mua đồ ăn hoặc giúp đỡ khi anh không có thời gian nghỉ ngơi. Tôi cũng nhắc anh quan tâm đến bố mẹ, nhưng thấy rõ rằng anh ít ưu tiên gia đình. Anh bận thật, lại là người tài giỏi, nhiều đêm làm việc tới khuya, nhưng điều tôi mong là sự cố gắng sắp xếp để bên tôi lúc cần. Nhiều lần tôi đòi chia tay, anh cũng muốn buông bỏ nhưng rồi lại quay về. Anh nói yêu tôi là thật, chỉ không biết cách yêu đúng nghĩa. Dù tổn thương, tôi vẫn yêu và thương anh nên lại quay lại. Thực sự tôi cũng mệt mỏi với việc cứ phải thử lòng, phải đo xem anh dành bao nhiêu thời gian cho tôi.
Gần đây, anh đến nhà tôi sau hai ngày bị tôi chặn liên lạc, nói sắp đi công tác xa một hai năm. Tôi thấy khó hiểu, nếu muốn tôi quên, sao anh lại đến giải thích? Tôi từ chối đi chơi lần cuối cùng, không phải vì còn giận mà vì cảm thấy anh đang khiến tôi thêm day dứt. Tôi không cần thương hại hay tiếc nuối, tôi cần sự rõ ràng.
Trên đường đi, anh vẫn gọi cho tôi, bảo khi nào về hãy đón anh và viết điều gì anh cần sửa. Tôi viết luôn nhưng lại là những lời chỉ trích, không hiểu cảm xúc của chính mình nữa. Nếu anh thật lòng yêu tôi, sao không kiên quyết hơn? Việc yêu xa đâu còn là trở ngại nếu hai người thực sự muốn giữ nhau? Giờ anh đã đi, tôi lại thấy đau. Tôi từng nghĩ anh không đáng để tôi buồn, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt.
Tôi yêu anh, nhưng cũng biết nếu anh không thể cân bằng mọi thứ, tôi nên buông tay. Tôi muốn chuẩn bị cho một cuộc sống mới với tâm thế mạnh mẽ hơn, lý trí hơn, tin rằng nếu cánh cửa này khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, với người thật sự xứng đáng, nhưng tôi luôn nhớ anh. Phải làm sao đây?
Vân Nguyễn