
Tôi tự hỏi mình đã sai ở đâu? Sai vì đã sống hết lòng? Sai vì không thể làm hài lòng những yêu sách vô lý?
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo có ba mẹ và bốn chị em. Là chị cả, tôi đã biết giữ em khi mới 5 tuổi. Tuổi thơ của tôi là chuỗi ngày chăm sóc ba đứa nhỏ hơn, sơ suất gì là ăn đòn. Từ nhỏ, tôi luôn cảm nhận được rằng ba mẹ không thương mình, dù tôi có cố gắng thế nào.
Khi 8 tuổi, tôi không được đi học như bạn bè mà phải tự xin vào lớp tình thương ban đêm để học chữ. Tôi ham học và khao khát được đến trường, dù chỉ học được chút kiến thức căn bản. Lên lớp 6, tôi tiếp tục xin học ở một trường bán công bằng lời hứa sẽ làm mọi việc trong nhà. Nhưng ba mẹ không có tiền đóng học phí, nói thẳng với tôi: “Mày phải nghỉ học để nhường cho các em”. Tôi khóc nhiều đêm, xin được đi học lại năm sau và chấp nhận nghỉ một năm đi bán vé số cùng em gái.
Năm sau, tôi lại tự xin học lớp 7 dù đã trễ so với bạn bè. Không có đồng phục, sách vở thì xin lại, tôi vẫn cố gắng học, đặc biệt yêu thích các môn xã hội. Tôi đặt mục tiêu thi vào trường công lập và đã đậu. Ngay khi sắp nhập học, ba mẹ phá sản và kéo cả nhà về quê. Tôi sợ phải nghỉ học lần nữa nên đã bỏ trốn. Tôi trốn lại, sống một mình khi mới 14 tuổi, đi làm giúp việc, rửa chén, phụ quán ăn… Bạn bè thương, đưa tôi về nhà sống cùng. Suốt ba năm học phổ thông, tôi vừa học vừa làm đủ thứ để tự lo cho mình.
Ước mơ của tôi là học sư phạm Văn. Nhưng khi thi đại học xong, dù được cô giáo giúp tiền thi, tôi không thể theo học vì mẹ nhất quyết không cho, còn dọa sẽ chết nếu tôi làm hồ sơ. Tôi đành gác giấc mơ, đi làm phụ giúp gia đình. Làm ở nhà sách hai ca mỗi ngày, tôi kiệt sức dần, cân nặng từ 48 kg giảm còn 37 kg, rồi tôi phát hiện mình bị tuyến giáp khi mới 22 tuổi. Một mình đi khám, một mình phẫu thuật. Người bạn trai (giờ là chồng tôi) đã hỗ trợ tôi về tài chính, còn lại tôi tự chăm sóc mình hoàn toàn.
Sau phẫu thuật, tôi còn phải điều trị phóng xạ nhiều đợt, sống cách ly, tự lo mọi thứ. May mắn, tôi gặp được nhiều ân nhân, có người ở tận Mỹ gửi tiền giúp. Khi sức khỏe ổn hơn, tôi đi làm lại, rồi mở cửa hàng nhỏ, tự gây dựng cuộc sống và gia đình. Biến cố chưa dừng lại. Tôi phát hiện ba bị bệnh hiểm nghèo về đại tràng giai đoạn cuối. Tôi đã lo cho ba suốt những tháng cuối đời. Sau đó, tôi cũng đưa mẹ đi khám và biết mẹ bị phổi ác tính giai đoạn 4. Tôi một mình lo toàn bộ chi phí điều trị. May mắn là mẹ tôi hợp thuốc, đến nay vẫn ổn định.
Tôi không giàu, vẫn ở nhà thuê, vừa làm vừa nuôi mẹ, lo cho em trai bị động kinh. Tôi tạo việc làm cho em để tiện theo dõi, tránh tai nạn. Tôi lo mọi chi phí từ ăn uống đến viện phí, dù kinh tế ngày càng khó khăn. Dù vậy, mẹ tôi không bao giờ thấu hiểu, vẫn yêu cầu tiền tiêu riêng hàng tháng, chê bai đồ ăn tôi nấu, sống vô tâm và hờ hững. Gần đây, em trai xúc phạm tôi nặng nề, gọi tôi là “đồ bất hiếu”, “trời đánh”, “quả báo”, trong khi tôi là người lo mọi thứ cho nó. Tôi đau đớn vì bị chính những người thân yêu nhất quay lưng.
Tôi tự hỏi mình đã sai ở đâu? Sai vì đã sống hết lòng? Sai vì không thể làm hài lòng những yêu sách vô lý? Tôi chưa từng nghe một câu động viên từ mẹ, chưa một lần mẹ công nhận những nỗ lực của tôi. Tôi viết ra câu chuyện này để nhìn lại bản thân. Có lẽ từ nay tôi cần sống khác đi, bớt nhân nhượng, thôi làm hài lòng người khác, thương bản thân nhiều hơn. Tôi nhận ra, lòng tốt không phải lúc nào cũng được đền đáp. Tôi không cần sống quá tốt, chỉ cần sống đúng là đủ.
Hồng Hoa