
Chị ấy đẹp, giỏi, khéo léo và được cả gia đình anh quý mến, đi lại quen thuộc như dâu con trong nhà.
Chúng tôi quen nhau được hơn một năm. Anh chủ động theo đuổi tôi, rất kiên nhẫn và chân thành. Ở bên anh, tôi cảm thấy an toàn, thấy được yêu thương, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an không giải thích được.
Anh từng có một mối tình sâu đậm suốt bảy năm, hai người còn suýt cưới nhau, chia tay vì chị ấy đi du học và định cư luôn bên đó. Chị ấy đẹp, giỏi, khéo léo và được cả gia đình anh quý mến, đi lại quen thuộc như dâu con trong nhà. Thỉnh thoảng, trong những câu chuyện vui vẻ với bạn bè, anh vẫn vô tình nhắc đến chị ấy, đôi khi là kỷ niệm, hoặc nhiều lúc chỉ là một so sánh vu vơ. Tôi cười, giả vờ không để tâm, nhưng trong lòng chùng xuống.
Tôi biết họ đã kết thúc, không còn liên lạc, và anh không giấu gì về quá khứ ấy. Nhưng chính sự thẳng thắn của anh khiến tôi càng thấy mình nhỏ bé. Tôi không tự tin vào bản thân, không xinh đẹp, không khéo ăn nói, công việc cũng bình thường, lương tháng chỉ đủ lo cho mình. Thỉnh thoảng nhìn cách anh chăm sóc tôi, rồi lại nhớ đến lời mọi người kể về mối tình cũ của anh, tôi thấy mình như một “phương án dự phòng”, một lựa chọn chấp nhận được, chứ không phải người anh từng khao khát.
Có lần, tôi hỏi thẳng: “Nếu bây giờ chị ấy quay lại, anh sẽ làm sao?”. Anh im lặng rồi bảo: “Chị ấy sẽ không quay lại nữa”. Tôi không những không thể nào xua được cảm giác bất an mà còn ghen tuông vì cảm thấy anh vẫn dành tình cảm cho chị ấy. Mỗi lần anh vui, tôi tự hỏi có phải vì tôi hay vì điều gì khác. Mỗi lần cãi nhau, tôi lại sợ anh sẽ so sánh tôi với người cũ. Có lẽ vấn đề nằm ở tôi, tôi chưa đủ tự tin, nghĩ quá nhiều và tự thấy mệt mỏi. Nhiều lúc tôi chẳng biết phải làm sao?
Hiền Lê