
Ba cầm nón bảo hiểm đánh tôi chỉ vì tôi nói “đừng bàn chuyện người khác”, mẹ và anh tôi phải cản.
Tôi là nữ, 26 tuổi, ông nội tôi từng sở hữu xưởng bánh lớn. Sau khi ông mất, tài sản bị cô Ba và bác Năm chiếm đoạt, ba tôi không được chia gì ngoài một căn nhà gỗ cũ nát. Cách đây 13 năm, ba nghe lời cô Ba đem sổ nhà đi cầm cho bác tôi, một đại gia ở Sài Gòn, mượn 300 triệu đồng. Dù bác không tính lãi, ba tôi không trả, mà đổ hết tiền vào sửa nhà vì mê phong thủy. Mẹ tôi góp ý thì bị chửi mắng, đánh đập. Ba tôi xem mẹ như người giúp việc. Vì ba nóng nảy, bên nội ai cũng xa lánh, chưa từng rủ đi cà phê, dù là ruột thịt.
Tuổi thơ tôi thiếu thốn đủ đường, áo quần toàn đồ xịn. Đi học 5 km bằng chiếc xe đạp cũ từ lớp 3 đến lớp 12. Cuối tuần, anh em tôi nằm lì ở nhà để tiết kiệm bữa sáng. Từ lớp 7 tôi đi phụ tiệm kem kiếm 700 nghìn đồng mỗi tháng. Lên cấp 3, nghỉ hè tôi bưng bê tiệc cưới, phục vụ cà phê. Từ đó, tôi không xin tiền ba mẹ nữa. Tôi không học đại học vì nhà nghèo, dù đủ điểm vào sư phạm hoặc y. Tôi đi làm ngay sau khi tốt nghiệp, dành dụm mua xe máy, nhưng bị anh rể mượn không trả. Sau này chị tôi phải xoay xở trả lại.
Tôi từng làm ở vài công ty, miễn là công việc chân chính. Tôi tự học TOEIC được 550 điểm, học thêm tiếng Nhật 2-3 năm, vừa làm hướng dẫn viên du lịch. Tôi từng đậu học bổng điều dưỡng ở Nhật nhưng bị mẹ và chị cản vì sợ cực. Tôi sống tiết kiệm, từ trọ một triệu đồng mỗi tháng vươn lên sống ở chung cư cao cấp 20–25 triệu đồng mỗi tháng suốt 7-8 năm. Tôi mua sắm đồ hiệu, tích trữ vàng, kim cương. Sau đó, tôi mở spa nhưng bị lừa 200 triệu đồng, vẫn đang kiện. Tôi mua ôtô một tỷ đồng, trả trước 300 triệu đồng, còn lại góp dần.
Mẹ xin tôi 350 triệu đồng để chuộc lại sổ nhà cho ba, tôi đồng ý. Tôi còn giúp anh trai đi xuất khẩu lao động (hơn 200 triệu đồng), cho anh ở chung căn hộ hai phòng ngủ của tôi. Tôi luôn chu cấp cho ba mẹ 3-4 triệu đồng mỗi tháng, giúp chị gái nuôi con, có tháng đưa 5-6 triệu đồng, từng hỗ trợ hơn 100 triệu đồng cho chị. Tôi còn đầu tư đất ở Vũng Tàu, Lâm Hà, nhưng sau một năm thì lỗ, phải bán hết.
Khi kẹt tiền, tôi vay anh họ 400 triệu đồng với lãi 12 triệu đồng mỗi tháng. Tôi trả đều đặn 7-8 tháng. Sau này, anh ấy giới thiệu người cho tôi vay 300 triệu đồng bằng cách thế chấp xe ôtô. Nhưng đó là bẫy, tất cả đều do anh họ dựng lên vì hiềm khích xưa với ba tôi. Khi tôi đề nghị trả trước 200 triệu đồng để lấy xe về thì bị từ chối. Họ vu khống tôi trốn nợ, đẩy người khác kiện để chiếm đoạt xe tôi. Tôi mất uy tín tín dụng, đường sống bị chặn.
Tôi phải vay ngân hàng 600 triệu đồng, tính để lại 300 triệu đồng làm lại nhà cho ba mẹ, vì mẹ hay so sánh “con người ta gửi tiền cất nhà, còn con thì không”, nhưng khi tôi định làm thì mẹ lại cản. Tôi vẫn gồng đóng tiền lãi mỗi tháng một mình. Người làm hồ sơ cho tôi lại chơi thân với con cô ba, tôi sợ nên chuyển ngân hàng khác. Trong lúc đó, tôi phải vay ngoài 50 triệu đồng mỗi tháng, tính xoay một tháng, nhưng ba lại giao việc trả lời thẩm định cho anh rể, người luôn gây khó dễ, vì thế hồ sơ rớt, kéo dài thêm 4-5 tháng lãi cao.
Anh rể tôi từng bỏ nhà, cầm chiếc xe máy tôi mua cho mẹ. Tôi phải bỏ tiền chuộc về. Tôi còn mở gian hàng online giúp chị gái bán đồ ăn, chi phí 10 triệu đồng mỗi tháng để chị có thu nhập, ba có tiền tiêu. Nhà tôi không ai phụ đồng nào, tôi phải bán sạch tài sản, xoay đủ đường để cứu lấy căn nhà ông bà để lại. Vay ngân hàng không được, sau 10 lần rớt, cuối cùng tôi tìm được ngân hàng cho vay 2 tỷ đồng nhưng mất phí 150 triệu đồng. Vay xong trả nợ các kiểu còn dư chỉ 200–250 triệu đồng, rồi tiếp tục kiệt quệ.
Khi tôi nhờ ba trả lời thẩm định vay tiếp, ông lại kể việc bị bà con chiếm 2m đất, khiến hồ sơ tiếp tục rớt. Dù tôi đã làm đơn nhờ chính quyền can thiệp, ba lại đòi bỏ qua vì sợ phiền. Gần đây, ba còn tự ý mua hai xe máy trả góp rồi bắt tôi trả tiền. Điện nước trong nhà tôi vẫn là người lo. Mỗi lần vay là ba lại xin 30 triệu đồng để tất toán nợ xe. Tôi buồn vì ba cứ mượn tiền họ hàng bên nội, rồi không trả. Còn tôi, tính tình thẳng, rất ghét nhờ vả. Tôi kiệt quệ, vì phải lo cho cả gia đình vài trăm triệu đồng, từ người thân đến con cái chị gái.
Cao điểm là vài ngày trước, khi tôi đang mang thai gần 9 tháng, ba cầm nón bảo hiểm đánh tôi chỉ vì tôi nói “đừng bàn chuyện người khác”. Mẹ và anh tôi phải cản. Tôi không nhịn nữa, nói: “Ông chỉ biết gây nợ, đánh vợ, đánh con, chuyện gì cũng trốn tránh, làm khổ cả nhà”. Ba chửi tôi là đồ mất dạy, “trời đánh mày” giữa xóm. Tôi hận ông. Ông từng tát, đạp tôi vì làm hư cánh cửa nhựa ông nhập về bán. Mẹ can cũng bị đánh luôn. Chuyện gì bực là ông chửi, đánh. Có tiền thì ông vui, không có là cáu bẳn, bạo lực. Tôi quyết định cắt đứt với ông và cả gia đình. Tôi từng ước mình đừng tồn tại trên đời này thì tốt hơn. Giờ đây, tôi chỉ muốn sống cho con, sống ích kỷ cho bản thân, không còn muốn hy sinh hay gồng gánh cho bất kỳ ai nữa. Tôi làm vậy có được không?
Diệp Linh