Bi kịch cuộc đời người mẹ Hà Nội, 31 năm mong tìm con gái bị bỏ rơi

Bi kịch cuộc đời người mẹ Hà Nội, 31 năm mong tìm con gái bị bỏ rơi

bởi

trong

Một ngày cuối tháng 3/1994, giữa cái rét cắt da cắt thịt, bà Lã Thị Hồng, năm ấy vừa tròn 20 tuổi, đạp chiếc xe cũ kỹ từ Thanh Oai ra thị xã Hà Đông, tỉnh Hà Tây (nay là quận Hà Đông, Hà Nội).

Không biết đường đi, người phụ nữ bắt xe ôm đến Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi ở Sóc Sơn – nơi bà đã gửi lại con gái sơ sinh tên là Lã Thị Hồng Hạnh – chưa đầy 2 tháng trước đó. 

Bi kịch cuộc đời người mẹ Hà Nội, 31 năm mong tìm con gái bị bỏ rơi

Ông Khanh tuy bị tai biến từ lâu nhưng luôn hiểu và thông cảm với quá khứ của bà Hồng (Ảnh: Trần Thành Công).

Lên đến nơi, bà Hồng bàng hoàng khi nhân viên trung tâm thông báo: Cháu bé đã được một cặp vợ chồng người Pháp nhận làm con nuôi. 

Người mẹ Hà Nội đau khổ 31 năm, mong tìm con gái lưu lạc ở Pháp (Video: Trần Thành Công, Nguyễn Ngoan – Biên dựng: Cẩm Tiên).

“Biết không còn hy vọng gặp lại con, tôi lặng lẽ đón xe khách về quê. Suốt 31 năm qua, chưa giây phút nào tôi nguôi ngoai nỗi nhớ nhung, cảm giác day dứt và ân hận luôn giằng xé trong tim”, bà Hồng chia sẻ với phóng viên Dân trí

Bi kịch từ một tình yêu

Bà Hồng sinh ra trong một gia đình thuần nông ở Thanh Oai. Bố mất sớm, mẹ tần tảo nuôi 5 anh chị em khôn lớn trong cảnh nghèo khó. 

Năm 1992, bà phải lòng một chàng trai sống ở làng bên. Trải qua 1 năm yêu đương mặn nồng, hai người từng nghĩ đến đám cưới hạnh phúc. Đầu năm 1993, bà Hồng phát hiện mình có thai ngoài ý muốn.

Tưởng rằng đứa bé trong bụng giúp hai người sớm nên duyên vợ chồng, nhưng bà Hồng sụp đổ khi bạn trai lạnh lùng chối bỏ, nhất quyết không nhận mình là cha của đứa trẻ.

30 năm trước, chuyện “không có chồng mà mang thai” trở thành đề tài đàm tiếu của cả làng. Ánh mắt soi mói, những lời xì xào sau lưng trở thành gánh nặng đè lên đôi vai người phụ nữ trẻ.

“Mong muốn con có chồng và cháu sinh ra có bố, mẹ tôi cắn răng chịu xấu hổ sang nhà anh ta ngỏ lời xin cưới. Thế nhưng, gia đình họ vẫn không đồng ý”, bà Hồng nhớ lại.

Chịu đựng đủ điều tiếng dị nghị, bà Hồng vẫn quyết giữ lại cái thai vì không nỡ bỏ đi giọt máu của mình. 

Gần đến ngày sinh nở, nhờ một người quen làm ở Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi, bà Hồng lên Sóc Sơn ở 2 tuần. Ngày 5/1/1994, bà sinh một bé gái nặng 2,8kg, có gương mặt giống bố tại Bệnh viện Đa khoa Đông Anh.

Ở lại bệnh viện 3 ngày, sản phụ quay về Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi Sóc Sơn sống tạm. 10 ngày sau, bà về Thanh Oai làm giấy khai sinh cho con.

“Trên tờ giấy khai sinh, tôi ghi tên mẹ là Lã Thị Hồng, còn tên con gái là Lã Thị Hồng Hạnh. Tôi đưa toàn bộ giấy khai sinh cho trung tâm, không lưu lại một bản nào…”, bà Hồng nghẹn ngào kể.

Trong 20 ngày ở trung tâm, hai mẹ con chỉ được gặp nhau vào ban ngày. Buổi tối, bé Hồng Hạnh ngủ với các cô bảo mẫu. 

Mỗi lần được bế con, lòng người mẹ quặn thắt mỗi khi nhìn vào ánh mắt thơ ngây. Bà thương cho số phận của đứa trẻ bị chính cha ruột chối bỏ từ khi còn chưa cất tiếng khóc chào đời.

“Ban đêm, hai mẹ con không được ngủ chung. Các bảo mẫu giám sát rất kỹ, không cho con bú sữa mẹ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu lý do”, bà Hồng buồn bã nhắc lại ký ức.

Biết hoàn cảnh của cô gái đôi mươi, ông Sen – Giám đốc trung tâm – động viên bà để bé gái lại cho các cô bảo mẫu chăm sóc kèm lời trấn an: “Cứ về nhà rồi suy nghĩ, nếu muốn quay lại đón con, trung tâm sẽ hỗ trợ”.

Nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ về hoàn cảnh đơn thân, bà Hồng quyết định sẽ về quê một mình. Giây phút chia xa, người mẹ áp gương mặt lên má con gái, thì thầm nói lời xin lỗi rồi vội vàng về quê. 

Năm đó, vợ chồng anh trai cũng đón đứa con đầu lòng. Mỗi khi bế cháu, nghe tiếng khóc non nớt, tim bà như thắt lại. Nỗi nhớ con khiến người phụ nữ mới sinh ngày càng tiều tụy.

Sau nhiều đêm trằn trọc, bà quyết định quay lại trung tâm để đưa Hồng Hạnh về nuôi. Lên chuyến xe ôm giữa ngày đông giá rét, suốt quãng đường hơn 40km, bà đinh ninh hai mẹ con sớm đoàn tụ. Thế nhưng, trời đất như sụp đổ, khi người mẹ trẻ biết bé đã được nhận làm con nuôi. 

“Biết tin con đã được đưa đi Pháp, tôi thất vọng, khóc héo mòn suốt nhiều ngày tháng. 31 năm đã trôi qua, chuyện như mới xảy ra hôm qua”, người phụ nữ 51 tuổi chia sẻ.

Trong cuộc trò chuyện với phóng viên Dân trí, bà Hồng nhắc nhiều đến hai từ “giá mà” như một nỗi day dứt khôn nguôi. “Giá mà lúc đó bản thân mình mạnh mẽ hơn một chút, giá mà thiên hạ không quá khắt khe…”, bà Hồng nghẹn ngào.

Cuộc sống vất vả, không dám ốm

Có quá khứ kém may mắn, bà Hồng từng nghĩ không có người đàn ông nào chấp nhận kết hôn với mình. Thế nhưng, cuộc đời vẫn mang đến cho bà một cơ hội.

Thông qua mai mối, bà Hồng quen ông Vũ Văn Khanh (SN 1973, quê Hà Nội) – bị tai biến với đôi tay bị liệt. Từ cuộc gặp đầu tiên, bà quyết định trải lòng toàn bộ câu chuyện năm xưa. Bà nghĩ, nếu ông thật lòng thì phải chấp nhận cả quá khứ của mình.

Thấu hiểu nỗi đau khổ của người phụ nữ mới quen, ông Khanh đáp lại bằng sự thông cảm và câu nói: “Quá khứ đã qua, hãy hướng đến tương lai”. Sự thấu hiểu và bao dung ấy giúp bà Hồng nguôi ngoai phần nào nỗi mặc cảm.

Năm 1997, bà Hồng và ông Khanh quyết định kết hôn sau một thời gian tìm hiểu nhưng cuộc sống luôn lâm vào cảnh chật vật.

Bi kịch cuộc đời người mẹ Hà Nội, 31 năm mong tìm con gái bị bỏ rơi - 2

Bà Hồng nhiều lần không kìm nén được nước mắt khi kể lại câu chuyện năm xưa (Ảnh: Nguyễn Ngoan).

Nhờ tiền bên nội cho, hai vợ chồng mua căn nhà 33m2 trong một ngõ nhỏ ở quận Thanh Xuân. Một năm sau, con gái đầu lòng cất tiếng khóc chào đời. Vì hoàn cảnh khó khăn nên hai vợ chồng không dám sinh thêm con. 

Ông Khanh thường xuyên ốm đau, những lúc trái gió trở trời phải nhập viện. Gần 30 năm qua, một mình bà Hồng cáng đáng mọi việc trong nhà. 

Trước đây, bà xin phụ bàn, rửa bát cho các quán ăn và nhà hàng với tiền công ít ỏi, cố gắng dè sẻn mới đủ trang trải cuộc sống. Mấy năm trở lại đây, thu nhập của cả gia đình trông chờ vào đồng lương hơn 5 triệu đồng làm công nhân môi trường ở Hà Đông của bà.

“Hàng chục năm qua, tôi không dám ốm, vì nằm xuống ai lo cho chồng con. Nếu mệt mỏi, tôi chỉ dám nghỉ ngơi một chút, đến giờ đi làm lại phải gượng dậy”, bà Hồng buồn bã nói.

Cuộc sống vất vả cuốn bà theo nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền nhưng nhiều đêm gác tay lên trán, người phụ nữ này chỉ ao ước “được gặp lại Hồng Hạnh dù chỉ một lần”.

Mỗi lần biết vợ buồn vì chuyện năm xưa, ông Khanh lại động viên: “Nếu em tìm được con, cứ đưa bé về đây nuôi dưỡng. Anh không bận tâm đến chuyện riêng năm xưa”.

Dù có được tình thương yêu từ chồng con và gia đình hai bên nhưng nỗi mặc cảm về chuyện bỏ rơi Hồng Hạnh khiến người phụ nữ này chưa có một phút giây thanh thản. 

Mỗi lần đi chùa, bà lặng lẽ cầu mong con gái được bình an nơi xứ người. Dù gia đình không khá giả nhưng bà Hồng xin gửi một chút tấm lòng vào nồi cháo giúp đỡ bệnh nhân nghèo như một sự sám hối.

“Tôi không giàu có hơn ai nhưng muốn làm việc thiện tâm để vơi bớt nỗi day dứt trong lòng mình”, bà nói.

Từng hy vọng rồi thất vọng

Từ ngày bỏ rơi con, bà chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện đi tìm Hồng Hạnh, vì hành trình đó không khác gì “mò kim đáy bể”. Năm 2024, một cô gái ở Pháp về Việt Nam tìm mẹ và mong muốn kết nối, gia đình tưởng rằng giây phút đoàn tụ đã rất gần.

Theo bà Hồng, đó là một cô gái chào đời tại một bệnh viện ở Hà Nội hồi năm 1993 và được đưa sang Pháp làm con nuôi. Trên giấy tờ có ghi tên cha và mẹ sống ở Thanh Oai, tỉnh Hà Tây (nay là Thanh Oai, Hà Nội). Thông qua nhiều kênh kết nối, chính quyền địa phương liên hệ với gia đình bà Hồng. 

“Nhận được tin từ chị dâu, tôi òa khóc nức nở trong ca làm việc. Tôi tất tả về quê nhưng các thông tin được xác nhận không trùng khớp lại rơi vào trạng thái thất vọng”, bà Hồng nhớ lại.

Bi kịch cuộc đời người mẹ Hà Nội, 31 năm mong tìm con gái bị bỏ rơi - 3

Bà Hồng nói, ước mơ lớn nhất là được gặp lại con gái dù chỉ một lần (Ảnh: Nguyễn Ngoan).

Hiện, con gái duy nhất của hai vợ chồng đã kết hôn, bà đỡ phần nào gánh nặng lo toan. Thế nhưng, người phụ nữ này vẫn canh cánh nỗi buồn khi chưa được gặp lại đứa trẻ mà mình bỏ rơi.

Bà bảo giấc mơ lớn nhất trước khi nhắm mắt xuôi tay là được gặp lại Hồng Hạnh để ra đi được thanh thản. Nhiều lần, người phụ nữ này tự trách mình là “người mẹ tội lỗi” và sợ Hồng Hạnh vẫn oán hận nên chưa tìm về nguồn cội.

“Nếu con không muốn nhận lại mẹ, tôi mong được biết cháu sống ra sao, làm nghề gì… Vậy là đủ hạnh phúc. May mắn Hồng Hạnh chấp nhận tha thứ, tôi hy vọng ở tuổi xế chiều, hai mẹ con được nối lại sợi dây tình mẫu tử”, bà nghẹn ngào chia sẻ.

Chia tay chúng tôi, bà Hồng mong mỏi câu chuyện của mình sẽ được báo Dân trí lan tỏa ở Việt Nam và Pháp để con gái Lã Thị Hồng Hạnh lên tiếng sau 31 năm im lặng.

Rời căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm giữa một khu dân cư đông đúc của Hà Nội, ánh mắt đượm buồn của người phụ nữ đã đi qua nửa đời người, nhưng chưa một giây được yên lòng khiến chúng tôi xót xa. 

“Nhớ cố gắng giúp cô tìm con gái với nhé…”, câu nói vọng theo của bà Hồng như một niềm hy vọng nhỏ nhoi của người mẹ muốn gửi gắm.

Thông tin về trường hợp tìm con của bà Hồng:

Bà Hồng sinh con gái ngày 5/1/1994 tại Bệnh viện Đa khoa Đông Anh, Hà Nội.

Cháu bé được đặt tên là Lã Thị Hồng Hạnh. 

Cháu bé được một Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi ở Sóc Sơn cho cặp đôi người Pháp hiếm muộn làm con nuôi 2 tháng sau khi sinh.

Thời điểm đó, Giám đốc Trung tâm là ông Sen, năm nay khoảng 80 tuổi.

Trung tâm có các y tá, bảo mẫu tên là Hồi, Chinh… năm nay khoảng 50-60 tuổi.

Bạn đọc có bất cứ thông tin về con gái của bà Lã Thị Hồng xin vui lòng liên hệ qua đường dây nóng của báo điện tử Dân trí.

Hotline Hà Nội: 0973-567-567

Hotline TPHCM: 0974-567-567

Email: [email protected]