Tôi từng nghĩ làm dâu không khó, chỉ cần mình ngoan ngoãn, lễ phép và chăm chỉ thì sẽ được nhà chồng yêu quý. Nhưng cuộc sống lại không đơn giản như tôi tưởng.
Bố chồng tôi luôn dùng ánh mắt săm soi và lời nói mỉa mai để kiểm soát từng bước đi, tiếng nói, đến cả chiếc áo tôi đang mặc trên người.
Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, tôi đã nhận ra, bố chồng là người cực kỳ khắt khe. Ông không quát tháo ầm ĩ nhưng ánh mắt luôn dò xét, lời nói thì lạnh như kim châm.
Tôi mặc áo phông, ông bảo trông như con trai. Tôi mặc váy thì ông liếc: “Định ra ngoài làm gì mà diện thế?”.

Tôi về làm dâu được vài tháng, ngày nào cũng áp lực vì bố chồng khắt khe chuyện váy áo (Ảnh minh họa: TD).
Ngay cả bộ đồ ngủ bằng vải bông dài tay tôi hay mặc trong nhà cũng bị ông chê trông lôi thôi, chẳng ra thể thống gì. Tóm lại, chẳng có gì tôi mặc vừa mắt ông cả.
Lúc đầu tôi nghĩ, chắc chỉ cần thời gian để ông quen nên cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng rồi sự việc ngày càng đi xa. Có hôm, tôi vừa xuống bếp, mặc chiếc váy dài màu đen, ông đang uống trà liền buông một câu: “Cái váy này mặc đi đám ma à? Sáng ra đã thấy u ám”.
Có hôm, tôi thay đồ đến vài lần vì bố chồng chê “màu đỏ chói quá, không hợp với vai trò làm mẹ”, “cái áo tay lửng trông không đứng đắn”, “quần jeans thì hở gối, hư hỏng”…
Tôi cười với đứa cháu gọi tôi là dì, ông nghiêm mặt nói phụ nữ mà cười hở răng, nhìn vô duyên. Tôi tham gia vào cuộc nói chuyện với mọi người trong gia đình, bố chồng nhìn tôi rồi buông thõng: “Dâu mới mà lanh chanh quá, chưa biết tôn ti trật tự”.
Chồng tôi ban đầu còn bênh vợ nhưng rồi cũng mệt mỏi. Anh bảo tôi nhẫn nhịn vì bố lớn tuổi, tính nết cũng thất thường. Tôi hỏi lại: “Vậy em phải sống thế này đến bao giờ?”. Anh im lặng.
Tôi bắt đầu trầm lặng hơn. Trong nhà, tôi hạn chế đi lại, nói năng ít hẳn. Đi làm về, tôi vội vàng thay đồ ở công ty, sợ mặc không hợp mắt sẽ bị bố chồng soi.
Một lần, tôi mua tặng mẹ chồng chiếc khăn lụa nhân dịp sinh nhật bà. Khăn đẹp, màu tím sen nhạt, tinh tế và sang trọng. Vậy mà khi vừa mở hộp, mẹ chồng còn chưa kịp cảm ơn, bố chồng đã chặn lời: “Sao con mua màu tím? Màu của quả phụ đấy. Mua quà mà không biết suy nghĩ”.
Đêm đó, tôi khóc cả đêm. Tôi bị bố chồng xúc phạm không thương tiếc, ngay cả khi chỉ cố gắng thể hiện lòng hiếu thảo.
Sự việc khiến tôi suy sụp thực sự là lần bố chồng mắng tôi giữa bữa cơm có khách. Chuyện chỉ vì tôi mặc áo sơ mi trắng, váy đen, gọn gàng và lịch sự nhưng ông mắng: “Mặc thế này thì khác gì nhân viên phục vụ. Nhà mình là gia đình, không phải nhà hàng”.
Mọi người nhìn tôi ái ngại. Tôi đứng dậy, xin phép lên phòng, cổ họng nghẹn lại. Đêm đó, tôi thu dọn quần áo, định bỏ về nhà mẹ đẻ vài hôm để lấy lại bình tĩnh.
Nhưng mẹ chồng tôi lên phòng vừa nói, vừa khóc: “Con à, mẹ biết ở nhà này, con không được sống như chính con. Mẹ mong con đừng bỏ đi. Mẹ có điều muốn chia sẻ với con. Nhà mình giấu kín chuyện chị gái của chồng con tự tử vì bị một người đàn ông sàm sỡ.
Từ đó, bố con kiểm soát những người phụ nữ quanh mình để tránh bị tổn thương, mất mát. Mẹ xin lỗi vì đã để con sống trong áp lực mà không thể bảo vệ con”.
Mẹ chồng tôi cũng kể thêm, trước đây, bố chồng tôi là người rất thoải mái. Từ sau nỗi đau ngày chị chồng tôi mất, ông như biến thành một người khác, ông hà khắc và thu mình hơn. Chỉ có mẹ chồng là hiểu được nỗi niềm của ông.
Tôi ngồi thẫn thờ cả đêm. Hóa ra, đằng sau sự kiểm soát khắc nghiệt là một nỗi đau sâu kín. Tôi thấy thương bố chồng, tôi hiểu vì sao ông hành xử như vậy.
Sáng hôm sau, tôi mặc lại chiếc váy ông không thích, xuống bếp nấu ăn. Ông nhìn tôi, định nói gì đó nhưng tôi nhìn thẳng vào mắt ông: “Nếu bố thấy con không phù hợp, con có thể ra ở riêng. Nhưng con sẽ không thay đổi bản thân chỉ vì bố thấy không vừa mắt”. Đó là lần đầu tiên tôi phản kháng lại bố chồng.
Ông im lặng. Bữa sáng hôm ấy, không khí không còn nặng nề như trước. Tôi không mong bố chồng thay đổi trong một sớm một chiều. Nhưng tôi đã biết được nguyên nhân sâu xa, tôi sẽ cố gắng để sống hài hòa hơn.
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.