
Mẹ lại phải nghỉ làm để chăm bố trên bệnh viện tâm thần, giờ bố cứ tỉnh là đập phá, nói năng lung tung, ở nhà rất nguy hiểm.
Bố tôi 50 tuổi, từng nghiện ma túy từ rất trẻ. Ngay từ những năm tiểu học, thay vì được vô tư chơi đùa như bao đứa trẻ khác, tôi phải chứng kiến mẹ xích và nhốt bố ở trong phòng để cai nghiện. Rồi những lần bố đem đồ đạc của gia đình mang đi bán để lấy tiền mua thuốc. Sau bao nhiêu lần cố gắng cai không thành công, gia đình tôi may mắn được sự giúp đỡ từ họ hàng. Bố mẹ mang tôi vào An Giang làm ăn, nói là làm ăn thật ra là tách biệt bố khỏi môi trường cũ để không có cơ hội tái nghiện. 12 năm trôi qua, bố giờ nằng nặc đòi về lại quê, lấy lý do về để báo hiếu bà nội. Tôi và mẹ can ngăn nhưng không được. Rồi nghĩ lại, bố rời quê hương khá lâu, tôi và mẹ tin tưởng để bố quay trở về quê.
Về không được bao lâu, bố tái nghiện hai lần. Lần đầu là sau khi về quê 6 tháng, bố sử dụng ma túy nhưng sau đó gia đình phát hiện và bắt uống thuốc cai. Lần thứ hai cách lần đầu vài tháng. Giờ tinh thần của bố không ổn định. Tôi và mẹ đang thật sự rất bế tắc và tuyệt vọng, thực tế khi gia đình quyết định về cũng không có đồng vốn nào. Bố giờ chỉ ăn, nằm, chơi. Bố từng vay mượn hơn 100 triệu đồng để mở một tiệm kinh doanh nhỏ, mở không được bao lâu thì ông nghiện nặng và để ngỏ đó.
Giờ nguồn thu nhập chủ yếu của gia đình đến từ mẹ với công việc thợ may chỉ 5-7 triệu đồng mỗi tháng. Mẹ lại phải nghỉ làm để chăm bố trên bệnh viện tâm thần, giờ bố cứ tỉnh là đập phá, nói năng lung tung, ở nhà rất nguy hiểm. Giờ tôi lo lắng không biết tương lai gia đình sẽ đi về đâu vì bản thân mới 22 tuổi, chưa ra trường, chưa công việc ổn định. Mẹ đã có tuổi, phải chăm sóc một người tâm thần, bên cạnh đó không có nguồn thu nhập ổn định. Mong được anh chị chia sẻ cùng tôi.
Hồng Hoa