
Tôi chia sẻ với mẹ một lần bị lạm dụng, mẹ chỉ bảo tôi ngu, nhất định không đồng tình việc tôi muốn sống thật với bản thân.
Tôi là một “cô gái” chưa chuyển giới, chưa được là chính mình dù đã 30 tuổi. Vì một vài lý do từ quá khứ cho đến hiện tại, tôi được “bao bọc” và “tình thương vô hạn” của mẹ dành cho mình nên buộc phải chấp niệm mình là nam và gần như miễn cưỡng như thế. Tôi không ít lần “đấu tranh” với mẹ, cho mình được thoải mái và rất mong mẹ đồng hành. Cuộc đời không như mơ khi tôi cô đơn, lầm lũi, ngày qua ngày trong chính ngôi nhà của mình mà nơi đó tưởng chừng là nơi yên bình nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Số tôi sinh ra vốn dĩ là chàng trai được xem bình thường như bao người. Từ khi chập chững bước vào tuổi dậy thì, tôi đã sở thích lấy quần áo lót của mẹ để ướm thử xem như thế nào, rồi ngó nghiêng xem có đẹp không và bày tỏ sự thích thú. Từ đó trong tôi luôn muốn đi tìm chính mình.
Giữa năm lớp 6, biến cố ập đến, tôi lấy đồ lót của mẹ và bị phát hiện, mẹ chửi tôi một tràng. Chuyện chưa tan thì biến cố thứ hai đến, tôi bị lạm dụng tình dục bởi một người quen qua yahoo thời bấy giờ. Chú ấy thấy khao khát trong tôi là muốn thành một cô gái, nên dẫn dụ tôi vào khách sạn và tước lấy lần đầu của tôi. Lần ấy, tôi còn giận mẹ nên khi chuyện xảy ra, tôi về nhà gần như im bặt, chỉ biết khóc một mình mỗi khi đêm xuống trong suốt hai tuần lễ sau đó. Dù những năm tháng sau, tôi vài lần cố gắng vượt ngưỡng để làm một người đàn ông “hoàn chỉnh” xem như thế nào nhưng đều thất bại. Đến năm lớp tám, vì dễ tin người nên khi chơi một game online lại bị người ta dụ vào nhà nghỉ, nghỉ trưa, chuyện gì đến cũng đến.
Tôi vẫn giữ chặt những chuyện đó trong lòng vì biết nói ra cũng không giải quyết được gì, còn tỏ ra mệt mỏi thêm. Rồi tôi tìm tới các nhóm LGBTQ+. Tại đây, tôi cứ nghĩ mình sẽ được đối xử nhẹ nhàng nhất, không ngờ với bản mặt quá nam tính đã khiến một số người ở cộng đồng, trong đó là một “chị” đã cưỡng bức tôi, cảm giác gần như mọi thứ với mình đều tan vỡ. Đúng lúc này, tôi gặp lại cô giáo dạy tôi năm lớp 3, là người đã phát hiện ra tôi có phần dè dặt hơn các bạn nam cùng lớp, nhưng hồi đó cô không nói gì. Em gọi cô là mẹ nuôi dù cô không nuôi em ngày nào, nhưng em được sống trong tình thương tuyệt đối của cô.
Đến năm 16 tuổi, ước mơ làm con gái quá lớn, tôi dũng cảm nói ra với mẹ một lần nữa (khi ấy ba tôi mất được 2 năm). Mẹ gạt đi, cho rằng tôi bệnh hoạn, tôi lại tìm về với cô giáo để được an ủi, vỗ về. Những năm tháng sau này, tôi cảm giác dù cố gắng rất nhiều nhưng không thể là đàn ông, tôi quen nhiều cô gái và có một đời vợ nhưng tất cả đều thất bại. Tôi nghĩ mẹ nào cũng thương con, đem chuyện này kể với mẹ lần nữa, bày tỏ khao khát của bản thân nhưng vẫn không được chấp nhận. Thậm chí, em gái còn cho rằng tôi nên “khắc phục hậu quả” là một đám cưới thay vì mãi đi tìm lời giải bài toán của bản thân.
Đang loay hoay tìm lời giải thì tôi lại bị lạm dụng tình dục trong môi trường làm việc. Tôi đau đến độ muốn chết đi sống lại nhưng không thể nói ra sao cho mẹ hiểu. Nếu không có cô giáo năm lớp 3, chắc giờ tôi đã không còn ngồi đây chia sẻ cùng mọi người. Tôi đã chia sẻ cùng mẹ một lần bị lạm dụng, mẹ chỉ bảo tôi ngu và nói nhiều thứ khác. Đó là chưa kể, mẹ nhiều lần lẻn vào phòng tôi đọc trộm nhật ký, lấy đồ đạc của tôi. Mẹ cho rằng tôi bệnh hoạn nên mới mua đồ lót nữ. Tôi rối quá, không biết phải làm sao? Mong được các bạn chia sẻ.
Quang Huân