Tôi chưa bao giờ nghĩ chiếc áo phông lại có thể làm hỏng một buổi hẹn hò. Nhưng rồi điều đó đã xảy ra, một cách cay đắng và lố bịch đến mức chính tôi sau này cũng không biết nên tức giận hay bật cười.
Tôi là lập trình viên. Cuộc sống của tôi xoay quanh những dòng mật mã và màn hình máy tính, ít khi có chỗ cho những chuyện tình cảm lãng mạn. Đó là lý do tôi quyết định thử một buổi xem mắt giấu mặt. Cũng giống như chạy một đoạn mã không rõ đầu ra, tôi vừa hồi hộp, vừa hy vọng về đối phương mà mình sẽ gặp gỡ.
Vài ngày trước buổi hẹn, tôi lên mạng tìm mua chiếc áo phông mới. Không phải hàng hiệu, chỉ là mẫu đơn giản, được quảng cáo là chất liệu dày dặn, giá khoảng hơn 200.000 đồng. Trong hình, nó có vẻ đứng dáng, trông lịch sự, đủ để tôi thấy yên tâm.
Nhưng đến buổi hẹn, khi đứng trước gương, tôi mới thật sự nhìn kỹ lại. Chiếc áo mỏng đến mức gần như trong suốt, ôm sát người một cách không thoải mái, khiến tôi có cảm giác như mình đang mặc đồ ngủ.

Chiếc áo phông nhăn nhúm, mỏng dính khiến tôi giống như mặc đồ ngủ hoặc đang thất nghiệp (Ảnh minh họa: Douyin).
Tôi đã muốn thay ngay nhưng đồng hồ điểm gần sát giờ hẹn, tôi đành tặc lưỡi, hy vọng người kia sẽ không để ý quá nhiều đến ngoại hình. Dù trong lòng tôi hiểu, trong buổi xem mắt đầu tiên, ấn tượng ban đầu là tất cả.
Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê nhỏ, giữa dòng người nhộn nhịp ở thủ đô. Cô ấy xinh xắn, ánh mắt rất nhanh chóng lướt qua tôi.
Tôi ngồi xuống, cố gắng bắt đầu câu chuyện bằng vài lời giới thiệu nhẹ nhàng. Trong suốt buổi gặp, tôi thấy ánh mắt cô ấy có phần dè dặt. Không hẳn là khó chịu nhưng có gì đó không thoải mái.
Chỉ khoảng 30 phút sau, cô ấy lịch sự nói có việc bận, đứng dậy và rời đi. Buổi hẹn chấm dứt một cách lặng lẽ và gượng gạo.
Trên đường về, tôi kiểm tra lại hình ảnh chiếc áo trên trang thương mại điện tử. Mô tả viết rõ ràng là “chất liệu dày, mềm mại, tạo phom chuẩn” nhưng thứ tôi nhận được là chiếc áo mỏng, rẻ tiền và khiến tôi trông chẳng khác gì vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đó, tôi không chỉ thấy bị từ chối. Tôi cảm thấy mình bị phản bội bởi một chiếc áo phông. Và tôi quyết định không im lặng.
Tôi gửi đơn khiếu nại đến công ty chủ quản của trang thương mại điện tử, trình bày rõ ràng sản phẩm này không giống mô tả và chính sự thiếu trung thực đó đã khiến tôi phải gánh hậu quả.
Không ngờ, vụ việc nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội. Nhiều người thậm chí gọi tôi là “chàng trai bị đá vì mặc áo ngủ”. Có người cười, có người bênh vực, có người mỉa mai: “Có lẽ không phải lỗi tại áo, mà là người mặc nó”.
Tôi đọc hết tất cả, vừa buồn cười, vừa chua chát. Một người còn đùa: “Nếu anh ấy dành thời gian phối đồ như lúc mày mò làm việc, có lẽ buổi hẹn đã khác”. Tôi không thể phủ nhận điều đó.
Ở thời đại ngày nay, yêu và cưới không chỉ là chuyện của hai người. Là đàn ông, chúng tôi bị mặc định phải có nhà, có xe mới đủ tư cách yêu. Là phụ nữ, họ bị ép kết hôn sớm, bất chấp sự nghiệp hay ước mơ cá nhân. Giữa những kỳ vọng, chênh vênh và định kiến ấy, chúng tôi vẫn phải hẹn hò với nhau bằng sự chân thành mong manh và chiếc áo phông hơn 200.000 đồng.
Tôi không biết liệu mình có gặp lại cô gái ấy không. Tôi cũng không chắc liệu lần hẹn sau, tôi sẽ mặc gì cho ổn. Nhưng có lẽ, điều tôi biết rõ nhất lúc này là tình yêu không bắt đầu từ vẻ ngoài hoàn hảo, mà từ sự chân thành đủ để khiến người đối diện muốn ngồi lại lâu hơn việc uống hết một tách cà phê.
Còn bạn thì sao? Bạn đã bao giờ có buổi hẹn dở khóc dở cười chỉ vì một chi tiết nhỏ không ngờ tới chưa?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.