Cuộc sống của vợ chồng ông Nguyễn Văn Phượng và bà Nguyễn Thị Thọ, cùng ngoài 70 tuổi, trú tại thôn 4, xã Thanh Thạch (Tuyên Hóa, Quảng Bình), đang bị bủa vây bởi đói nghèo, bệnh tật.
Ẩn mình sâu trong con đường đất ngoằn ngoèo ở lưng chừng đồi, căn nhà của ông Phượng, bà Thọ thực chất chỉ là một mái tranh xiêu vẹo, chắp vá bằng những tấm bạt rách và thân tre, mái lá mục nát. Qua thời gian, căn nhà trở nên ọp ẹp, mỗi khi gió lớn thổi qua, mái tranh lại rung lên bần bật như muốn đổ sập.

Vợ chồng ông Phượng, bà Thọ trước căn nhà ọp ẹp, sắp sập (Ảnh: Tiến Thành).
Giữa trưa nắng như đổ lửa ở miền Trung những ngày hè, bà Thọ lom khom bên khoảng sân nhỏ, phơi rổ rau má vừa nhổ được ven đồi. Đó là nguồn thu nhập chính của bà trong ngày, với hy vọng bán kiếm tiền đong gạo.
“Già cả, sức khỏe yếu không làm được việc gì nặng nữa, cố bòn mót ít rau má trong vườn, dọc đường làng, phơi khô để bán. Hôm nào nhiều cũng được vài ba chục ngàn”, bà Thọ tâm sự.

Bà Thọ phơi rổ rau má vừa nhổ được ven đồi (Ảnh: Tiến Thành).
Vợ chồng bà Thọ đến với nhau từ hai bàn tay trắng, tuổi trẻ lam lũ ngược xuôi mưu sinh. Vì không có việc làm ổn định, nghèo vẫn hoàn nghèo, bệnh tật khiến cuộc sống của họ thêm khốn khó.
Bà Thọ bị bệnh tim, phổi, đau ốm, phải đi viện triền miên. Gánh nặng thuốc thang, cơm áo suốt mấy chục năm qua dồn cả lên đôi vai ông Phượng.
Sau bao năm xuôi ngược kiếm sống, gồng gánh gia đình, giờ đây sức khỏe ông Phượng đã suy kiệt, hàng ngày chịu đựng sự hành hạ của căn bệnh xương khớp.
Cách đây không lâu, trong lúc đi phụ khiêng vật liệu xây dựng cho một hộ dân trong xã, ông Phượng không may bị ngã, trẹo chân khiến việc đi lại khó khăn.

Ông Phượng đã già yếu, không còn lao động nặng nhọc được (Ảnh: Tiến Thành).
Nhìn vợ ngồi giữa nắng gắt, phơi từng nắm rau má, ông Phượng quay mặt đi, giấu đôi mắt đỏ hoe. Bao năm qua, ông đã gắng gượng, lam lũ cực khổ, nhưng đến một mái nhà lành lặn, bữa cơm no, ông cũng chưa thể lo cho vợ.
Theo ông Phượng, vì sức khỏe yếu nên hai vợ chồng không có con. Họ nương tựa nhau rau cháo qua ngày. Gia tài cả đời tích góp chỉ là căn nhà tranh dột nát và hơn 1 sào ruộng cằn cỗi.
“Ngày trước còn khỏe, tôi làm đủ thứ việc, dù cực nhọc cũng ráng, để có tiền thuốc thang cho vợ, lo bữa cơm hàng ngày. Giờ già yếu, chẳng ai thuê, vợ bệnh phải vay mượn đi viện, đến giờ chưa trả được”, ông Phượng chia sẻ.

Vợ đau ốm, ông Phượng lam lũ chạy ăn từng bữa (Ảnh: Tiến Thành).
Trong căn nhà tranh chưa đầy 20m2 của vợ chồng ông Phượng, chẳng có thứ gì đáng giá. Góc bếp chỉ còn vài lon gạo, hũ muối trắng và chai nước mắm đã gần cạn. Thứ giá trị nhất trong căn nhà của vợ chồng ông có lẽ là chiếc quạt điện, được các đoàn viên trong xã tặng.
Đói nghèo, bệnh tật và tuổi già như đang dồn vợ chồng ông Phượng vào bước đường cùng. Căn nhà dột nát không còn đủ sức che nắng, che mưa.
“Nắng còn đỡ chứ mưa xuống nước chảy từ trong ra ngoài, vợ chồng tôi phải gom đồ, chạy sang nhà hàng xóm trú nhờ. Ở nhờ mãi cũng ngại, nhà thì sợ sập. Có hôm mưa lớn, giường chiếu ướt sũng, tôi và chồng đội nón ngồi co ro chờ trời sáng, chứ chẳng có nổi một chỗ khô mà nằm”, bà Thọ nói.

Mang bệnh trong người nên sức khỏe bà Thọ yếu (Ảnh: Tiến Thành).
Ông Tô Văn Tiềm, Phó Chủ tịch UBND xã Thanh Thạch cho hay, vợ chồng ông Phượng hiền lành, chịu thương chịu khó, sống chan hòa với xóm làng. Nhưng vì hoàn cảnh quá khó khăn, bệnh tật đeo bám nên họ mãi chẳng thể thoát cảnh cơ cực.
“Ông Phượng và bà Thọ là hộ nghèo của địa phương, chính quyền và người dân trong xã cũng hết sức quan tâm, giúp đỡ nhưng nguồn lực có hạn. Chúng tôi rất mong các nhà hảo tâm đồng hành, giúp vợ chồng nghèo thoát khỏi cuộc sống tạm bợ”, ông Tiềm bày tỏ.