
‘Chó cưng chỉ nghịch ngợm chứ rất hiền’, tôi vẫn tự hào tuyên bố như vậy cho đến khi tận mắt chứng kiến nó cắn chân một đứa bé.
Tôi là người yêu động vật, đặc biệt là chó. Khi quyết định đón một chú chó nhỏ về nuôi, tôi hình dung cảnh mỗi ngày được nó chạy ra mừng, quấn quýt bên chân, cùng dạo chơi buổi chiều… như bao câu chuyện “chó và người” đầy ấm áp từng đọc. Nhưng bảy tháng qua đã cho tôi một trải nghiệm khác: tình yêu dành cho thú cưng không thể tách rời khỏi trách nhiệm và cả những nỗi lo thường trực.
Con chó của tôi hiện hơn bảy tháng tuổi – lứa tuổi bắt đầu trưởng thành, cũng là lúc tràn đầy năng lượng và bản tính nghịch ngợm. Dù được đưa đi dạo mỗi ngày, chơi cùng người trong nhà, nó vẫn như “pin sạc đầy”. Chỉ cần một phút lơ là, đôi giày mới mua sẽ bị gặm nham nhở, khăn trải bàn bị kéo lê khắp nhà.
Điều khiến tôi lo hơn cả là khi có trẻ con tới chơi. Thú cưng của tôi không biết phân biệt đâu là trò chơi an toàn; chỉ thấy vui là lao tới, nhảy lên người hoặc chạy vòng vòng. Có lần, cú nhảy hứng khởi của nó vô tình cắn vào chân một đứa bé, khiến cháu bật khóc. Còn tôi thì được một phen hú hồn hú vía.
Tôi hiểu, hành động đó không xuất phát từ ý xấu. Nhưng trẻ nhỏ chưa đủ nhận thức để né tránh hay tự bảo vệ, trong khi một cú cắn hoặc cú nhảy quá mạnh cũng có thể gây thương tích. Tôi buộc phải nhốt nó vào chuồng phần lớn thời gian trong ngày. Mỗi lần nó nhìn tôi bằng đôi mắt buồn, tôi vừa thương vừa áy náy. Thế nhưng, nỗi lo lớn hơn là an toàn cho con tôi và những đứa trẻ khác.
Nỗi ám ảnh ấy càng rõ khi tôi đọc tin tức về các vụ chó nhà tấn công người – có trường hợp thương tích nặng, thậm chí tử vong do bệnh dại. Những gì tôi từng nghĩ “không thể xảy ra với mình” nay trở nên rất thật, khi chính con chó tôi nuôi đôi lúc cũng khó kiểm soát.
>>
Từ những vụ việc đó, tôi rút ra vài điều mà những người đang hoặc sắp nuôi chó nên cân nhắc:
Thứ nhất, xem việc nuôi chó như nuôi một đứa trẻ: Chăm sóc là chưa đủ, cần huấn luyện – dạy chó không nhảy lên người lạ, không đuổi theo xe, không quá khích với trẻ nhỏ. Dù là giống hiền, chó vẫn có bản năng và phản xạ bất ngờ.
Thứ hai, tạo ranh giới an toàn giữa chó và trẻ em: Trẻ em vì tò mò và yêu động vật thường không lường trước được rủi ro. Để trẻ tiếp xúc với chó mà không có sự giám sát của người lớn là điều rất nguy hiểm. Chó có thể phản ứng khác thường nếu cảm thấy bị đe dọa hoặc bị kích động, kể cả khi bình thường nó rất ngoan.
Thứ ba, không chủ quan với tiêm phòng: Dù chó được nuôi kỹ thế nào, tiêm phòng đầy đủ, đặc biệt là phòng bệnh dại, vẫn là bắt buộc. Đừng đợi đến khi xảy ra sự cố mới lo xử lý. Một mũi tiêm có thể cứu một mạng người, hoặc chí ít giữ bình yên cho cả gia đình.
Thứ tư, trách nhiệm không chỉ của chủ nuôi, mà của cả cộng đồng: Tôi từng thấy nhiều con chó thả rông trong khu phố, chạy theo xe máy, sủa người đi đường, thậm chí tấn công vật nuôi khác. Khi được góp ý, có người đáp: “Chó nhà tôi hiền lắm, chưa cắn ai bao giờ”, hoặc “Con nít phải dạy chứ, chó biết gì”. Đó là những lập luận nguy hiểm, bởi không ai có thể đảm bảo 100% hành vi của một con vật chưa được huấn luyện và kiểm soát.
Nuôi chó là quyền cá nhân, nhưng không thể đặt sở thích lên trên sự an toàn của người khác. Nếu mỗi chủ nuôi đều có ý thức và trách nhiệm, con người và chó hoàn toàn có thể sống hài hòa, mang lại niềm vui thay vì rủi ro. Con chó nhỏ của tôi vẫn trung thành, thông minh và nhiều lúc khiến cả nhà bật cười vì sự ngây ngô. Nhưng niềm vui ấy chỉ trọn vẹn khi tôi biết rằng nó không gây nguy hiểm cho bất kỳ ai. Tình yêu dành cho thú cưng, suy cho cùng, chỉ bền vững khi song hành với trách nhiệm và sự tôn trọng dành cho cộng đồng. Và tôi mong những người nuôi chó khác cũng vậy.
- Nuôi chó cưng kiểu ‘ngáo quyền lực’
- Cô gái chê quán chảnh vì không được mang chó cưng vào ăn cùng
- Chủ chó mắng tôi ‘con người lại đi chấp nhặt với con thú’
- Kiếp nạn hai lần đi xe máy gặp chó thả rông
- Dắt chó phóng uế cửa nhà người khác rồi nói ‘về thôi con trai’
- ‘Không chịu nổi trạm cứu hộ chó mèo đặt giữa khu dân cư’