Tôi chưa từng hình dung mình sẽ trở thành nhân vật chính trong một bi kịch tình yêu. Nhưng rồi định mệnh đôi khi không cho ta lựa chọn.
Chúng tôi yêu nhau 6 năm. 6 năm đầy những cái nắm tay, những buổi hẹn hò dưới ánh đèn vàng vỉa hè và cả những ngày mưa nắm tay nhau đi qua phố cổ. Không một lần cãi vã lớn, không một dấu hiệu nào cho thấy rằng, anh là người có thể phản bội tôi.
Khi anh cầu hôn, tôi nghĩ: “Đây chính là người đàn ông của cuộc đời mình”. Tôi một mình tự lên kế hoạch đám cưới như thể đó là sứ mệnh của cuộc đời. Từ thiệp mời, hoa cưới đến chiếc váy trắng tinh khôi, tôi chăm chút đến từng chi tiết, tin rằng tình yêu chân thành sẽ luôn có cái kết trọn vẹn.
Ngày cưới đến, mọi thứ diễn ra hoàn hảo như một giấc mơ. Chồng tôi trông thật điển trai trong bộ vest. Anh sánh bước bên tôi, môi luôn nở nụ cười dịu dàng. Khi anh trao nhẫn và nói lời thề nguyện, tôi tin đây là chương mở đầu cho phần đời hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.

Tôi đau đớn quay về căn nhà của cả hai sau lễ cưới (Ảnh minh họa: TD).
Nhưng đời thực không giống truyện cổ tích. Hôn lễ hôm ấy hóa ra lại là màn hạ màn cho một giấc mơ đẹp ngắn ngủi.
Sau lễ cưới, chúng tôi bước vào tiệc chiêu đãi trong không khí rộn ràng, tiếng cười nói khắp nơi. Chồng tôi rời khỏi bàn tiệc với lý do cần gọi điện thoại. Tôi gật đầu, không mảy may nghi ngờ.
Nhưng rồi 10 phút, 20 phút, một tiếng, hai tiếng… anh không quay trở lại.
Tôi bắt đầu lo lắng, lòng như có ai rải từng hạt cát lạnh xuống ngực. Điện thoại gọi không ai bắt máy. Tin nhắn không được hồi đáp. Bạn bè hỏi, người nhà sốt ruột. Còn tôi, tôi chỉ biết đứng giữa sảnh cưới mà cố giữ nụ cười, như một bức tượng bị vẽ lên gương mặt hạnh phúc giả tạo.
Đêm tân hôn hôm ấy, tôi trở về căn phòng được trang trí ngập tràn hoa, nến thơm dịu nhẹ. Nhưng giường chỉ có một người. Tấm váy cưới đặt lên ghế. Chiếc ly champagne chưa kịp cạn. Và trái tim tôi… lạnh buốt như đêm không trăng.
Tôi không khóc. Không phải vì không đau, mà vì tôi quá bàng hoàng và không suy nghĩ được gì để kịp rơi nước mắt.
Một tuần sau, tôi hủy chuyến tuần trăng mật. Một tháng trôi qua, anh vẫn bặt vô âm tín. Bạn bè tôi cố động viên, người thân tránh hỏi chuyện chồng tôi đang ở đâu nhưng tôi như kẻ đang chìm dần vào nỗi trống rỗng không đáy. Mọi lý do đều không đủ để lý giải: Vì sao anh bỏ đi? Vì sao không một lời từ biệt?
Cho đến ngày tôi biết được sự thật. Anh ngoại tình. Không chỉ thế, người anh lén lút qua lại suốt thời gian tôi bận rộn chuẩn bị lễ cưới lại là em họ tôi.
Tôi từng nghĩ không có gì làm mình gục ngã được. Nhưng giây phút ấy, tôi như bị ai đó tước đi linh hồn.
Cảm giác bị lừa dối bởi chồng mình là một nỗi đau không có từ ngữ nào đủ để diễn tả. Bao nhiêu kỷ niệm 6 năm qua bỗng trở thành bằng chứng cho một màn kịch được dàn dựng tỉ mỉ mà tôi là khán giả khờ khạo nhất.
Bây giờ, khi ai đó hỏi tôi: “Liệu bạn có tin vào tình yêu nữa không?”, tôi chỉ mỉm cười. Tin chứ, tôi vẫn tin rằng, tình yêu là có thật. Nhưng không phải tình yêu nào cũng xứng đáng được đặt cược bằng cả cuộc đời.
Tôi kể câu chuyện này không để nhận lại sự thương hại. Tôi chỉ muốn những người đang yêu, đang chuẩn bị bước vào hôn nhân, hãy dừng lại một chút để lắng nghe trái tim mình. Bởi điều khiến bạn tổn thương nhiều nhất đôi khi không phải là những lời nói dối, mà là sự im lặng được che giấu khéo léo.
Có những cuộc hôn nhân là khởi đầu cho hạnh phúc. Nhưng cũng có những cuộc hôn nhân là hồi kết của một giấc mơ mà đáng lẽ, ta nên tỉnh giấc từ lâu.
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.