Tôi thương mẹ, thương mình, đang mang thai vẫn phải chịu đựng sự vô tâm từ người chồng đầu gối tay ấp.
Có lẽ trên đời này, điều khiến người phụ nữ tổn thương nhất không phải là nghèo khó mà là sự vô tâm của người mình thương. Tôi đang mang bầu, sức khỏe yếu nên phải nghỉ làm. Từ ngày không còn thu nhập, tôi thấy mình như mất đi một phần giá trị trong mắt chồng. Trước đây, khi còn đi làm, dù thu nhập không cao, tôi vẫn dành một phần gửi về cho mẹ.
Mẹ tôi bị bệnh, ở xa, tôi không chăm sóc được gì nên chỉ biết gửi chút tiền phụ giúp thuốc thang. Chồng biết chuyện, chẳng bao giờ nói lời động viên hay hỏi thăm ngoại lấy một câu, nhưng tôi cũng chẳng trách, chỉ nghĩ thôi mình lo được cứ lo. Thế nhưng, từ khi tôi nghỉ làm, mọi thứ như thay đổi. Anh biết tôi không còn tiền gửi về, vậy mà vẫn dửng dưng, chẳng bao giờ hỏi xem ngoại khỏe không, có thuốc uống không. Trong khi đó, tiền trong nhà anh vẫn đều đặn gửi về cho bố mẹ, cho chị gái, dù nhà đang nợ, dù tôi đang mang nặng đẻ đau, từng đồng từng cắc đều phải chắt chiu.
 
Tôi không phải người ích kỷ, hiểu bổn phận làm dâu, hiểu cha mẹ chồng cũng cần được phụng dưỡng, nhưng sao lại bất công đến vậy? Ngoại cũng là mẹ, cũng là người sinh ra tôi, nuôi tôi khôn lớn để hôm nay tôi làm vợ, làm mẹ. Lẽ nào chỉ vì là “nhà ngoại” mà không đáng được quan tâm? Lẽ nào người phụ nữ khi đã lấy chồng rồi thì gia đình mình không còn là “gia đình” nữa? Mỗi lần nghĩ đến mẹ bệnh tật, thuốc men thiếu thốn, lòng tôi đau thắt, muốn gửi chút tiền về mà không có, muốn nhờ chồng giúp đỡ lại ngại. Biết nói ra cũng chẳng được gì vì anh chỉ bảo “nhà mình còn nợ, lo gì cho nhà ngoại”, nghe mà chua xót đến tận tim.
Tôi không cần nhiều, chỉ cần anh biết nghĩ một chút, biết rằng người vợ của anh cũng có cha mẹ, có nơi để thương để lo; biết rằng trong lúc tôi yếu ớt, chỉ cần một chút sẻ chia thôi, tôi cũng đủ ấm lòng. Anh thì không, lạnh lùng, thờ ơ, như thể mọi điều thuộc về “nhà ngoại” đều chẳng liên quan gì đến mình. Giờ đây, tôi chỉ biết im lặng mà khóc, nuốt nỗi buồn vào trong.
Tôi thương mẹ, thương chính mình, người phụ nữ đang mang thai mà vẫn phải chịu đựng sự vô tâm từ người chồng đầu gối tay ấp. Tôi không cần anh phải chu cấp cho mẹ tôi, chỉ mong anh có một chút tình người, một chút đạo nghĩa, để tôi còn tin rằng mình không chọn sai người.
Quỳnh Châu
