Chồng lương 6 triệu đồng vẫn chơi pickleball hàng ngày và có bồ

Chồng lương 6 triệu đồng vẫn chơi pickleball hàng ngày và có bồ

bởi

trong
Chồng lương 6 triệu đồng vẫn chơi pickleball hàng ngày và có bồ

Tôi muốn dứt khoát thì chồng đều dọa không cho nuôi con, chửi tôi là không suy nghĩ cho con, không xứng đáng làm mẹ, là tội đồ.

Tôi 33 tuổi, lấy chồng được 7 năm, có một bé gái 6 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình nông dân nghèo ở một tỉnh miền núi phía Bắc. Dựa vào cố gắng của bản thân, giờ tuy công việc không ổn định nhưng có một khoản tiết kiệm nhỏ vài trăm triệu đồng, biết hai thứ tiếng, có bằng cao đẳng, có thể tạm gọi là có khả năng nuôi sống bản thân và kiếm tiền. Tôi và chồng đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn từ chuyện kinh tế tới tình cảm. Chồng làm ở cơ quan nhà nước ở quê, lương 6 triệu đồng. Vợ chồng tôi từ khi con được một tuổi đã chi tiêu độc lập, đa số chi tiêu trong nhà và chi cho con học tập, sinh hoạt đều do tôi phụ trách, chồng lương thấp chỉ đủ chi tiêu bản thân, phần vì ham nhậu nên không có khoản dư.

Tôi đã hết tình cảm với chồng và ghê sợ mỗi lần quan hệ. Chồng sau giờ làm tầm 16h xe đi đánh pickleball, trước đây thì anh chơi cầu lông. Anh thường về nhà tầm 19-20h hoặc khuya nếu nhậu, đỉnh điểm là anh đi qua đêm đến 5h sáng, gần như chúng tôi không ăn chung dù ở chung nhà. Ngoài ăn ngủ, tất cả chồng đều ỷ lại bố mẹ chồng vì ở chung. Bố mẹ chồng rất thương con cháu, ông bà đều đã ngoài 70. Ngoài ra chồng tôi có cặp bồ nhưng tôi chưa bắt được tận tay.

Tôi định ly hôn nhiều lần nhưng nhiều phần nghĩ về con và bản thân chưa có nhà riêng, sợ đem theo con sẽ khổ nên vẫn nán lại. Tôi muốn dứt khoát thì chồng đều dọa sẽ không cho nuôi con và chửi tôi nếu đi là không suy nghĩ cho con, không xứng đáng làm mẹ, là tội đồ. Tôi thật sự stress, không thể chịu nổi nữa, không muốn bước chân về nhà. Lấy chồng xa nên tôi cũng không có bạn bè, không người thân. Nhiều khi tôi nghĩ dại dột, rồi lại nghĩ về những ngày thơ bé bên cha mẹ, được chạy nhảy vô tư; khi nào gần đất xa trời xin được trở về đất mẹ, nơi mình sinh ra chứ không ở nơi này nữa

Ai đã trải qua, hãy cho tôi một lời an ủi, rằng nếu tôi không thể đem con theo cùng có phải là tội đồ hay không, thực sự nếu ra tòa thì xét về mọi thứ anh ta đều ổn định hơn tôi. Tôi mệt mỏi, muốn bỏ lại tất cả, đến một nơi xa.

Phương Vũ