
Chúng tôi có một khoản tiết kiệm, khi cha mẹ vợ cần, anh sẵn sàng đưa mà không cần gợi ý.
Tôi là cô gái miền Tây, sinh ra và lớn lên ở một cù lao nghèo của tỉnh Vĩnh Long. Tôi lớn lên bên con nước lớn ròng trĩu nặng phù sa, vào đời bằng lối nhỏ, căn bếp cũ, mái nhà dột và tiếng thở dài của mẹ. 19 tuổi tôi có tình yêu đầu đời và là chồng hiện tại. Chúng tôi có hai con gái ngoan ngoãn, một bạn đang học tiểu học, một bạn vừa sang cấp hai. Vợ chồng tôi là nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống ở thành phố này chúng tôi chỉ đủ trang trải.
Chồng tôi là người đàn ông có trách nhiệm, luôn yêu thương vợ con, yêu thương cả gia đình nhà vợ. Anh luôn quan tâm đến nhà tôi chu đáo. Mấy năm trước chúng tôi dành được khoản tiền tiết kiệm, đến khi cha mẹ tôi cần xây nhà, dù không gợi ý gì nhưng anh vẫn mang số tiền đó cho cha mẹ sửa nhà. Anh bảo ông bà ngoại cần hơn mình, ông bà sửa trước, vài năm sau mình sửa cũng được. Lấy được anh làm chồng chắc đó là thành tựu nhất của tôi.
Đầu năm ngoái, em trai duy nhất của tôi bị u não. Đã có những buổi chiều cha mẹ và hai chị em tôi ôm nhau khóc ở hành lang bệnh viện Chợ Rẫy khi liên tục nhận được những cái lắc đầu của bác sĩ. Những ngày đó tôi nghĩ chắc sẽ ám ảnh mình suốt phần đời còn lại. Tôi thương cha mẹ đã già giờ phải đau khổ vì con, thương em trai còn rất trẻ đã mang bệnh hiểm nghèo. Khoảng thời gian đó chồng luôn ở bên động viên, chia sẻ cùng tôi. Giờ sức khỏe em trai tôi ổn định hơn, khỏe hơn thì đầu năm nay mẹ bị đột quỵ não. Chúng em đã khóc hết nước mắt, mẹ vừa điều trị được hai tháng thì giờ lại bị thêm u ác ở vú. Tôi giờ giống như trụ cột của gia đình. Khi đối diện với mẹ, tôi không dám khóc, nói chuyện với cha và em trai, tôi luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường rằng sẽ ổn thôi, chúng ta chắc chắn vượt qua được.
Thật sự tôi chẳng còn chút sức lực nào, cảm thấy dường như mọi thứ đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân, đôi vai tôi dường như đã không thể gánh gồng thêm được nữa. Tôi biết mình vẫn còn gia đình nhỏ, nơi có chồng và hai đứa con. Bước qua cửa để vào nhà, tôi phải trút bỏ hết muộn phiền, cần vui vẻ, tích cực, nhưng khó quá tôi không làm được. Nhìn thấy cha mẹ tôi đau đớn vì bệnh tật, nhìn chồng con tôi lo lắng khi tôi suy sụp, bản thân cũng đang bị u tuyến giáp, tôi không biết phải làm sao để vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Hồng Hạnh