
Bị bắt nhảy bao bố, chuyền nước bằng miệng, chuyển bóng bằng mông… tôi trở thành trò cười cho cả công ty với một cú ‘vồ ếch’ để đời.
Tôi vừa tham gia một chuyến teambuilding hai ngày ở Quảng Ninh cùng công ty. Đây là hoạt động thường niên và lần nào cũng được giới thiệu rất hoành tráng: “Gắn kết, bùng cháy, hết mình”. Trước chuyến đi, phòng Nhân sự gửi mail cho toàn bộ nhân viên, đính kèm file PDF màu mè, hình ảnh biển xanh, áo thun đồng phục đẹp long lanh, ai nhìn cũng tưởng như chuẩn bị đi nghỉ dưỡng 5 sao. Nhưng với tôi đó thực sự là một cơn ác mộng với những màn “tra tấn” cả về thể xác lẫn tinh thần.
Suốt hành trình ba tiếng đồng hồ di chuyển đến địa điểm tổ chức, tôi bị tra tấn bởi tiếng nhạc remix trên xe, những màn hát karaoke lạc tông theo kiểu hò hét là chính. Chưa kể, tôi còn bị bắt tham gia những trò chơi ồn ào trên xe. Vẫn biết rằng hoạt động này là nhằm khuấy động không khí, giúp mọi người hòa đồng và phấn chấn hơn. Nhưng tôi vốn bị say xe, chỉ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nếu tôi từ chối tham gia thì sẽ bị nói là thiếu tinh thần tập thể. Mà thực tế người quản trò cũng chẳng cho tôi quyền từ chối đó. Tôi bị kéo dậy, bắt hát hò, trả lời câu hỏi, thực hiện đủ loại yêu cầu quái gở của ban tổ chức trong trạng thái lâng lâng, tiền đình. Cuối cùng, tôi phải kêu buồn nôn để được yên thân.
Nơi chúng tôi đến là một khu resort khá xa trung tâm, đúng kiểu “hình minh họa là một chuyện, thực tế là một trời một vực”. Bữa ăn đầu tiên của chúng tôi toàn cá khô, trứng chiên, rau xào, canh lõng bõng nước. Ban tổ chức thì liên tục nhấn mạnh: “Teambuilding là để rèn luyện, không phải hưởng thụ”.
Tôi và anh đồng nghiệp từ phòng khác phải ngủ chung một giường (do công ty yêu cầu xáo trộn các phòng ban để tăng tính gắn kết). Đêm đầu tiên, anh ta ngáy như sấm, còn tôi thì cắn răng mở điện thoại, bật tiếng mưa để cố đi vào giấc ngủ sau một ngày di chuyển mệt mỏi.
>>
Ngày hôm sau, trời nắng như đổ lửa, nhưng chúng tôi vẫn phải mặc đồng phục cộc tay, hò hét, chơi trò chơi giữa bãi biển. Mấy trò chơi vận động được nghĩ ra theo đúng tiêu chí cố cho người chơi ngã “sấp mặt” hay ướt như chuột lột mới thôi: nào là nhảy bao bố, chuyền nước bằng miệng, đưa bóng về đích bằng mông… Và tôi vốn không khỏe mạnh, khéo léo cũng trở thành một trong những người làm trò cười cho cả công ty. Đoạn clip ghi cảnh tôi “vồ ếch” sau này được phát lên giữa buổi họp toàn công ty, làm tôi chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ ngượng.
Tối hôm đó, chúng tôi ăn mặc đẹp để đến dự đêm gala. Tại đây, mỗi người phải phát biểu một điều gì đó thật lòng về sếp hoặc đồng nghiệp. Nói là chia sẻ thật lòng nhưng thật ra nó là một màn nịnh sếp trá hình. Ai cũng tranh thủ cơ hội để tung hô cấp trên, cảm ơn lãnh đạo, hứa hết mình vì tổ chức. Tôi từng định phàn nàn chuyện “phải họp hành quá nhiều” nhưng thấy ai cũng lời hay ý đẹp nên tôi cũng đành theo “văn mẫu” cho xong.
Kết thúc chuyến đi, tôi trở về trong mệt mỏi, còn hơn cả đi làm. Lưng đau, cổ rát, da cháy nắng, mắt quầng thâm, tôi như vừa đi đánh trận về. Nhiều người cứ hỏi đi chơi có vui không nhưng tôi thấy mình đi lao động công ích thì đúng hơn. Cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều rệu rã.
Teambuilding nghe thì hấp dẫn, nhưng nếu không tổ chức tử tế, thấu hiểu nhân viên, thì rất dễ biến thành một “cuộc dã ngoại cưỡng bức” khiến người ta càng đi càng xa cái gọi là “gắn kết”. Tôi chỉ mong giá mà công ty hỏi ý kiến nhân viên: “Có ai muốn đăng ký không?” thì có lẽ tôi sẽ chọn gắn kết với deadline ở nhà còn hơn.
- Nhiều người khắt khe với trò chơi cởi mở khi đi teambuilding
- Tôi ghê sợ những trò chơi phản cảm trong teambuilding
- Teambuilding không phải du lịch nghỉ dưỡng
- Mệt mỏi với những chuyến teambuilding gượng ép
- ‘Team building hành xác’