Cô bạn thân của chồng hay can thiệp vào… chuyện “thân mật” giữa chúng tôi

Cô bạn thân của chồng hay can thiệp vào… chuyện “thân mật” giữa chúng tôi

bởi

trong

Tôi kết hôn với một người đàn ông tử tế, có học thức, yêu con và luôn cố gắng chu toàn vai trò làm chồng, làm cha. Nhìn từ bên ngoài, tôi có một gia đình đáng mơ ước.

Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, có những mối quan hệ không mang danh “ngoại tình” nhưng lại khiến người vợ như tôi cảm thấy tổn thương sâu sắc và mệt mỏi đến cùng cực.

Chồng tôi có một người bạn thân, họ chơi với nhau từ hồi đại học. Tên cô ấy là Trân, đẹp một cách sắc sảo và hiện đại. Trân chưa từng kết hôn, cũng chưa từng công khai yêu ai.

Cô ấy nói mình chọn cuộc sống độc thân để có thể sống theo cách mình muốn: Đi du lịch, tập yoga, đầu tư làm đẹp, đọc sách, nuôi mèo và thi thoảng chia sẻ những triết lý sống trên mạng xã hội.

Cô bạn thân của chồng hay can thiệp vào… chuyện “thân mật” giữa chúng tôi

Bạn thân của chồng gây ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi (Ảnh minh họa: TD).

Ban đầu, tôi không thấy phiền lòng gì nhiều. Ai cũng có bạn thân và tôi tin vào sự tử tế của chồng. Nhưng theo thời gian, tôi nhận ra, mình đang sống trong một cuộc hôn nhân… 3 người.

Chồng tôi kể với cô ấy tất cả, bao gồm những chuyện mà lẽ ra nên giữ lại trong không gian riêng của hai vợ chồng. Có lần, tôi chủ động gần gũi nhưng anh từ chối, viện lý do mệt.

Rồi tối hôm sau, tôi vô tình đọc được tin nhắn anh gửi cho Trân: “Dạo này, vợ anh suốt ngày đòi anh chiều. Không biết có phải phụ nữ sau sinh thay đổi sinh lý không? Nhiều đêm, anh chỉ muốn trốn xuống dưới phòng khách”.

Và Trân trả lời một cách rất tỉnh: “Em có đọc được nhiều bà như vậy đấy, mà anh phải liệu sức thôi chứ”.

Tôi như bị tát vào mặt. Làm sao một người đàn ông có thể hỏi ý kiến một người phụ nữ khác về cách “thân mật” với vợ mình? Với tôi, đó là chuyện vốn rất riêng tư và nhạy cảm.

Ngày 8/3 vừa rồi, tôi được chồng tặng một thỏi son đắt tiền, đúng màu tôi thích. Tôi đã rất vui cho đến khi nghe anh vô tình nói trong bữa cơm với bạn bè: “Mấy cái này nhờ Trân chọn đấy. Cô ấy rành mấy đồ này lắm, anh thì chịu”.

Tôi cười gượng. Tôi nhận ra rằng, trong cả những điều tưởng như ngọt ngào nhất của vợ chồng tôi vẫn luôn có sự xuất hiện của Trân.

Tôi từng thử nói chuyện với chồng, nhẹ nhàng có, cằn nhằn có. Nhưng anh chỉ gạt đi: “Em nhạy cảm quá. Bọn anh chỉ là bạn. Em cũng nên có một người bạn thân như thế, sẽ thấy nhẹ lòng hơn”.

Nhưng tôi không cần một người ngoài hôn nhân để chia sẻ những điều sâu kín. Tôi cần chồng tôi, người đầu ấp tay gối, giữ lại một khoảng riêng cho chúng tôi, không phải chia nhỏ cảm xúc và câu chuyện mỗi ngày cho một ai đó khác.

Tôi không ghét Trân. Tôi thực sự ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy thông minh, cá tính, biết chăm sóc bản thân, luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi bất an.

Tôi là một người vợ bình thường, làm việc văn phòng, tan sở về là lao vào bếp, con cái, chợ búa, hóa đơn. Cơ thể tôi không còn săn chắc như thời con gái. Tôi có ít thời gian cho bản thân và đôi lúc, tôi cáu gắt vì mệt mỏi.

Tôi không có những bức ảnh lung linh trên du thuyền hay quán cà phê. Tôi chỉ có những bữa cơm canh nóng và mùi dầu gội trên vai áo.

Trong khi đó, Trân như một thế giới khác: Tự do, mới mẻ, không ràng buộc, không giận hờn, không đòi hỏi. Và chính điều đó khiến chồng tôi dần mặc định: Trân là “người hiểu chuyện”, còn tôi là “người quá nhạy cảm”.

Tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Không phải vì cho rằng, chồng tôi có quan hệ bất chính với Trân, tôi tin là không. Mà vì tôi mỏi mệt với cảm giác phải đứng cạnh một người phụ nữ khác. Tôi cảm thấy mình luôn bị so sánh ngầm, không bằng ai cả, thậm chí cả trong những điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi ước gì chồng tôi hiểu rằng, vợ chồng không chỉ là người chung giường, mà còn là nơi trú ngụ cảm xúc. Là nơi mà đôi khi, một câu chuyện nhỏ nhặt cũng nên được giữ riêng, như một chiếc hộc tủ khóa kín chỉ hai người có chìa.

Tôi chỉ mong chồng tôi hiểu: Một người bạn thân khác giới dù vô hại đến đâu, cũng cần có giới hạn khi bước vào đời sống hôn nhân của người khác. Vì hôn nhân không sợ sóng gió, chỉ sợ những vết nứt từ điều tưởng như vô hình. Những lời khuyên, những buổi cà phê “vô thưởng vô phạt” nhưng lại khiến người trong cuộc cảm thấy lạc lõng đến tận cùng.

Tôi vẫn ở đây, với tất cả tình yêu, sự tận tụy và cả những lo toan thường nhật. Nhưng nếu một ngày tôi lặng lẽ rời đi, có lẽ không phải vì tôi không còn yêu, mà vì tôi không còn đủ sức để chen vào khoảng trống giữa chồng tôi… và người bạn thân của anh.

Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.