Cuối mỗi năm học, cô Nguyễn Minh Ngọc, giáo viên dạy văn ở TPHCM, thường có những chia sẻ, tâm tư gửi học trò học trò cuối cấp. Năm nay, đặc biệt hơn, cô không chỉ dành riêng điều đó cho học trò mà viết cho chính con trai mình – một học sinh vừa kết thúc lớp 9.
“Em lần đầu bước vào thanh xuân, ba mẹ cũng là lần đầu làm ba mẹ của một đứa trẻ thanh xuân. Kinh nghiệm của 2 bên mà nói, đều bằng nhau và bằng 0.
Những điều mà mẹ sắp viết cho em ở đây không phải là lời răn dạy của người đi trước, cũng chẳng phải là bản danh sách các kỳ vọng, trông đợi mà mẹ đặt ở em. Chúng đơn giản chỉ là những lời chuyện trò từ một người bạn thủ thỉ với em về thanh xuân. Những lời mà mẹ ước được nói với “mẹ của phiên bản 15 tuổi”, nữ giáo viên viết.

Cô Nguyễn Minh Ngọc vẽ bằng AI hình mình và con trai vì cháu… không thích cho mẹ đăng ảnh (Ảnh: NVCC).
Ai cũng khát khao sự ghi nhận
Là một người mẹ, cô Nguyễn Minh Ngọc nói với con thanh xuân là hành trình trải nghiệm.
Con có thể trải qua những ngày nồng nhiệt sức sống, cảm thấy cơ thể căng tràn năng lượng và cũng có những ngày chỉ “lướt điện thoại một cách vô tri”. Con sẽ có những lúc yêu thích sự kết nối, cười đùa vui vẻ với mọi người và có những lúc “hướng nội ngang”, không muốn gặp ai, khó chịu khi mọi người đến gần…
Tất cả những điều đó, không bất thường, chúng gói gọn trong 2 từ “trải nghiệm”. Mọi trải nghiệm, dù vui buồn, yêu ghét, nhớ quên đều góp một mảng màu cho những năm tháng thanh xuân của con thêm màu sắc.
Thế nên, cô mong con, cứ làm giàu hành trình tuổi trẻ của mình bằng nhiều, thật nhiều trải nghiệm. Chỉ khi ta trải nghiệm, ta mới sống một cách trọn vẹn, đủ đầy và thấy mình “giàu có”.

Cô giáo nổi tiếng với bức thư “người bình thường tử tế” (Ảnh: M.N).
Cô Nguyễn Minh Ngọc nhấn mạnh về việc trải nghiệm chỉ thực sự ý nghĩa khi ta hình thành thói quen ghi nhận chính mình.
Ai cũng đều khát khao sự ghi nhận. Mỗi khi chúng ta khi đạt một thành tích, làm một việc tốt, một hành động tử tế hay bày tỏ tình yêu thương dành cho ai đó, ta đều mong đợi họ ghi nhận mình. Những lời lẽ hay hành động ghi nhận khiến ta thấy mình có giá trị, thấy mình được tôn trọng, thấy mình trở nên tự tin…
Cô Ngọc nhắc lại những ngày con mới vào lớp 1, chỉ cần con làm được một phép tính nhỏ, cũng sẽ được cô giáo và bố mẹ vỗ tay khen ngợi. Nhưng theo tháng năm, khi con học hành nhiều bài vở, áp lực hơn thì sự cổ vũ của mọi người lại ít đi.
Theo cô Ngọc, bởi trong thâm tâm, ba mẹ mong con bắt đầu học cách “ghi nhận chính em”. Cô mong con, trên hành trình thanh xuân và hành trình cuộc đời, tập ghi nhận những nỗ lực, những thành tích, những thế mạnh, những đáng yêu, những ấm áp, những tử tế, những thiện lành… ở chính mình.
Khi con biết ghi nhận chính mình, con sẽ đón nhận những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Khi tập thói quen ghi nhận bản thân, con sẽ dần tập trung vào giá trị, thế mạnh của mình.
Khi con thấy con có giá trị, con sẽ có đủ can đảm để mở lòng đón nhận những điều tốt đẹp đến với mình.
Con được quyền sử dụng “trạm dừng chân”
Bên cạnh sự ghi nhận và đón nhận, cô Nguyễn Minh Ngọc nhấn mạnh: “Hành trình của em, của mẹ, của mỗi người chúng ta trên con đường trưởng thành đều gắn với trải nghiệm và bài học mang tên “sự chấp nhận”.

Cô Nguyễn Minh Ngọc giờ lên lớp (Ảnh: M.N).
Chấp nhận vì trên đời không có cái gì là tuyệt đối. Chấp nhận vì không ai trong chúng ta là hoàn hảo. Chấp nhận vì tuổi trẻ của ai cũng có những sai lầm, những thất bại, những vấp ngã.
Chấp nhận vì bức tranh thanh xuân của ai cũng sẽ có những khoảng tối, những mảng xám chứ không lấp lánh, lung linh như ta tưởng tượng, như ta đặt kỳ vọng.
Với cô Ngọc, điều quan trọng nhất không phải là “con hoàn hảo”, mà là “con chấp nhận”. Chấp nhận rằng con có những điểm yếu, chấp nhận rằng con sẽ mắc lỗi, chấp nhận rằng em không phải lúc nào cũng là phiên bản tốt nhất của chính mình.
Khi con chấp nhận được điều đó, em sẽ bớt khắt khe với bản thân, em sẽ học cách yêu thương mình một cách trọn vẹn, bao dung hơn.
Chấp nhận không có nghĩa là bỏ cuộc hay thỏa hiệp hay nản lòng. Chấp nhận có ý nghĩa giúp con nhận ra thanh xuân là hành trình, không phải đích đến. Con vẫn sẽ cố gắng, vẫn sẽ phấn đấu, nhưng em không còn giày vò bản thân khi mọi thứ chưa như ý muốn hay như kỳ vọng của con.
Và cuối cùng, điều cô Nguyễn Minh Ngọc muốn nhắn đến con và học trò của mình là đừng quên sử dụng “trạm dừng chân” khi các con thấy cần được vỗ về.
Người mẹ muốn con luôn nhớ rằng con chủ nhân, cũng là người được toàn quyền sử dụng mọi nơi, mọi lúc “trạm dừng chân gia đình”.
Như lời bài hát “Nơi pháo hoa rực rỡ” mà cô yêu thích: Chẳng sao đâu nếu ta không huy hoàng/ Chẳng sao đâu nếu ta không vững vàng/Cuộc đời đâu có mấy ai dễ dàng/Tìm được vinh quang thành vì sao sáng/ Chỉ cần vẫn có nơi để quay về/Trạm dừng chân để ta được vỗ về…
“Cho nên, em thương yêu của mẹ. Bất cứ khi nào em thấy mệt mỏi, em thấy cô đơn, em thấy nản lòng trên hành trình thanh xuân, hành trình cuộc đời của mình, em hãy sử dụng quyền quay về trạm dừng chân nhé.

Cô Nguyễn Minh Ngọc trong một chương trình tập huấn cho giáo viên về thiết kế bài giảng hiệu quả (Ảnh: M.N).
Trong trạm dừng này, em không cần phải chứng minh gì cả. Em không cần phải hoàn hảo. Em chỉ cần là em, là “phiên bản giới hạn, phiên bản duy nhất, luôn yêu thương vô điều kiện” của ba mẹ, của đại gia đình. Ở đây, em luôn được “vỗ về”, đơn giản vì em là con của ba mẹ. Chỉ vậy thôi, em ạ!”.
Cô giáo “con là người bình thường”
Nhiều năm trước, bức thư “con là người bình thường” gửi học sinh lớp 12 của cô Nguyễn Minh Ngọc được chia sẻ chóng mặt, tạo hiệu ứng trong dư luận.
Trong thư, cô Ngọc nói với học trò, trừ một số ít người sinh ra với sứ mệnh làm vĩ nhân đổi thay thế giới, còn lại đa số chúng ta là những người bình thường. Con nhớ đừng quên điều này để con không bị áp lực với bản thân.
Con không đặt ra cho mình những điều to tát mà bỏ qua đi bao khoảnh khắc đáng trân quý mà một người bình thường cần trải nghiệm.
Hãy nhớ, con là một người bình thường nhưng con là một người bình thường tử tế.