
Nhiều lần tôi mắng con mới được vài câu, vợ đã kéo con đi chỗ khác rồi quay lại cãi nhau với tôi.
Vợ chồng tôi kết hôn hơn mười năm, có cậu con trai chuẩn bị lên lớp sáu. Năm vừa rồi con học hành sa sút, điểm các môn kém, thầy cô phản ánh bé chểnh mảng, mất tập trung, hay quên bài vở. Điều làm tôi mệt mỏi hơn cả không phải chỉ chuyện học của con, mà là chính thái độ và cách dạy con của vợ chồng tôi trái ngược hoàn toàn, dẫn đến xung đột.
Tôi thuộc kiểu người khá nghiêm khắc, nghĩ rằng trẻ con phải được rèn kỷ luật từ nhỏ. Khi thấy con lười học, tôi thường quát mắng, bắt con ngồi vào bàn làm bài, thậm chí không ít lần còn phạt con đứng hoặc tịch thu điện thoại. Tôi thấy mình làm vậy vì muốn con tiến bộ, sợ con càng ngày càng tụt lại, mai này hối cũng muộn.
Nhưng vợ tôi hoàn toàn khác. Cô ấy dịu dàng, mềm mỏng, luôn bênh con. Thấy tôi mắng, cô ấy lại can, bảo tôi đừng ép con quá, con còn nhỏ, cần động viên chứ không phải áp lực. Nhiều lần tôi mắng con mới được vài câu, vợ đã kéo con đi chỗ khác rồi quay lại cãi nhau với tôi.
Đỉnh điểm là hôm trước, tôi yêu cầu con học xong mới được ra ngoài chơi bóng (tôi rèn tiếng Anh cho con vì con chưa biết gì mà môn này quan trọng), nhưng vợ không đồng ý, bảo cho con đi giải tỏa tâm lý trước, rồi về học sau. Tôi tức giận nói: “Em chiều nó kiểu đó, sau này hư ra thì đừng trách”. Vợ cũng gắt lại: “Anh muốn biến nó thành cỗ máy hay sao? Nó sợ anh đến mức không dám nói chuyện với bố nữa đấy”.
Từ hôm ấy, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Vợ chồng tôi hầu như không nói với nhau, còn con lầm lì, cứ thấy bố là né tránh, chẳng dám nhìn mặt tôi. Tôi hiểu vợ không muốn làm khó con, nhưng tôi lo nếu cứ chiều theo ý con, sau này con sẽ ỷ lại, không chịu cố gắng. Vợ trách tôi quá khắt khe, không tâm lý với con. Cứ thế, chúng tôi rơi vào bế tắc, chẳng ai chịu nhường ai, con thì kẹt giữa, càng thêm áp lực.
Thấy con học hành mệt mỏi, áp lực, tôi thương lắm nhưng nếu không học, lên cấp hai khó hơn không theo kịp kiến thức rồi thi trượt lớp 10 còn khổ hơn. Mong được nghe lời khuyên của mọi người.
Ngọc An