Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống như thế này. Một phút giây “thân mật” tưởng chừng là ngọt ngào, say đắm lại trở thành khoảnh khắc khiến tôi giật mình đối diện với chính trái tim mình.
Tôi gặp Dương – bạn trai hiện tại – sau một thời gian dài sống trong vỏ bọc của tổn thương. Anh là kiểu người khiến tôi muốn tin tình yêu vẫn có thể dịu dàng, tử tế.
Không màu mè, không giận hờn vô cớ, không có những cuộc tranh cãi kéo dài đến kiệt sức như mối tình cũ của tôi. Với Dương, mọi thứ đều nhẹ nhàng như thể tôi chỉ cần yêu, mọi khó khăn cứ để anh lo.

Liệu có quá đáng khi tôi nhớ đến người cũ lúc đang trong vòng tay của tình mới? (Ảnh minh họa: Sohu).
Chúng tôi bên nhau được 8 tháng. Đủ lâu để tin rằng, tôi đã bước qua người cũ. Nhưng không, có những điều không nằm trong sự kiểm soát của lý trí.
Tối hôm đó, trong ánh đèn vàng dịu của phòng ngủ, khi anh vòng tay ôm tôi từ phía sau và thì thầm bằng giọng trầm nhẹ bên tai: “Anh yêu em”, tôi không hiểu vì sao cái tên của người cũ lại bật lên trong tâm trí tôi.
Tôi không nói ra. Nhưng cảm giác như có một vết rạn nhỏ lan dần ra khắp lồng ngực. Tôi khựng lại.
“Em không ổn à?”, anh nhận ra và hỏi tôi. Tôi mỉm cười, nói dối bằng một nụ hôn. Nhưng bên trong, tôi bắt đầu hoảng loạn.
Tôi tưởng mình đã quên người cũ rồi. Tôi đã xóa tất cả ảnh, xóa tin nhắn, thậm chí đổi lộ trình đi làm để không vô tình lướt ngang qua quán cà phê mà anh từng chờ tôi hàng giờ liền dưới mưa.
Nhưng hình như tôi chưa thực sự quên. Tôi nghĩ điều đó đã dừng lại ở cảm xúc nhất thời. 3 hôm sau, tôi vô tình mở lại tệp ảnh cũ lưu trên điện thoại. Tôi bắt gặp bức ảnh tôi cười rạng rỡ bên người cũ vào ngày sinh nhật năm tôi 25 tuổi. Lần cuối cùng tôi còn là “cả thế giới” của ai đó.
Tôi bật khóc. Ngay lúc đó, Dương bước vào, lặng lẽ nhìn tôi. “Vẫn chưa quên được anh ta đúng không?”, anh không trách, chỉ hỏi. Nhưng chính sự nhẹ nhàng ấy khiến tôi thấy mình như kẻ phản bội.
Tôi định phủ nhận. Nhưng rồi tôi thốt ra một câu mà chính tôi còn không lường được hậu quả: “Anh ấy vừa mất cách đây một tháng”.
Dương chết lặng. Tôi chưa từng kể chuyện đó với anh. Chưa từng nói sau khi chúng tôi chia tay, tôi vẫn theo dõi anh ấy từ xa. Tôi biết người cũ từng vật lộn với trầm cảm và anh đã chọn tự kết thúc cuộc đời mình.
Sự ra đi của người cũ đến như cú đánh thẳng vào tâm trí tôi. Tôi không đến tang lễ. Tôi không dám đối mặt với gia đình anh. Tôi chỉ gửi một bó hoa trắng đến nhà tang lễ và không ký tên.
Dương nắm lấy tay tôi, rất chặt. Anh hỏi: “Lúc em bên anh, em có từng mong người đó là anh ta không?”.
Tôi im lặng, thật đau đớn khi phải nói thật. Có lúc, tôi đã nhắm mắt để tưởng tượng ai đó khác đang hôn mình.
Nhưng rồi tôi cũng thành thật: “Chỉ trong những khoảnh khắc trống rỗng nhất. Còn bây giờ, em không muốn quên người cũ nữa. Em muốn học cách sống cùng ký ức mà không để nó chi phối hiện tại”.
Dương không nói gì thêm. Nhưng đêm đó, anh nằm quay lưng lại tôi, lần đầu tiên sau 8 tháng. Tôi không trách anh. Tôi hiểu không ai muốn mình là “người thay thế”.
Nhưng rồi anh vẫn ở lại bên tôi. Sáng hôm sau, khi anh pha cho tôi ly cà phê, tôi biết người đàn ông trước mặt là người tôi cần biết ơn. Bởi anh chấp nhận cả những vết thương chưa lành trong tôi.
Tôi kể lại câu chuyện này không để cầu xin sự cảm thông từ mọi người. Tôi muốn hỏi: Khi chúng ta bước vào một mối quan hệ mới, có cần thiết phải hoàn toàn quên sạch quá khứ không? Hay chỉ cần biết cách không để nó lấn át hiện tại?
Bạn có thể viết gì đó dưới bài viết này nếu bạn từng như tôi – vẫn còn day dứt bởi tình yêu cũ khi đã bắt đầu yêu người mới. Không ai muốn mình trở thành kẻ phản bội, dù chỉ trong tâm tưởng. Nhưng cũng không ai có thể chọn lọc ký ức mà mình được giữ lại, phải không?
Góc “Chuyện của tôi” ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.