
Con mời mẹ, anh trai, vài người họ hàng tham gia như những vị khách quý, sẽ không ra Bắc tổ chức đám cưới hay báo hỷ gì hết.
Tôi ngoài 60 tuổi, có hai con, con trai 40 tuổi và con gái 28 tuổi, chồng đã mất cách đây 5 năm vì bạo bệnh. Hiện tôi sống cùng gia đình con trai trong một căn hộ ở trung tâm thành phố. Đây là khu nhà ở dành cho cán bộ nhà nước, chồng tôi được cấp khi còn công tác. Ngoài ra, tôi còn có một bất động sản khác trị giá khoảng 100 tỷ đồng, hiện cho thuê. Hàng tháng số tiền cho thuê nhà và lương hưu cũng đủ để tôi vào viện chữa bệnh vì có nhiều bệnh mãn tính. Tôi sống cùng gia đình con trai khá vui vẻ, con trai tôi thành đạt, con dâu là người tốt, các cháu cũng học giỏi và hiếu thảo.
Duy chỉ có cô con gái khiến tôi buồn lòng nhiều. Từ bé đến lớn, tôi luôn nghĩ mình đối xử với hai con công bằng, cho các con hưởng sự giáo dục tốt nhất. Con trai tôi học giỏi và đi du học hơn 10 năm. Đến lúc con trai về thì gia đình nhiều biến cố, chồng lâm bệnh nặng, con gái không thể đi du học như anh. Dù con gái học trường top nhưng cũng chưa đủ nổi trội và may mắn để tự giành học bổng. Vậy nên ước mơ du học của con đành hoãn lại.
Hai con cách xa tuổi nhau, con trai lại ở nước ngoài lâu năm nên tình cảm anh em không quá thắm thiết. Thế rồi chồng tôi qua đời, tôi cũng phát hiện ra mình bị nhiều bệnh, nên quyết định sang tên bất động sản có giá trị nhất cho con trai, còn con gái tôi định sẽ để lại căn hộ đang ở, giá thị trường 5-6 tỷ đồng. Thế nhưng, con gái, lúc đó 23 tuổi, nhất định không tán thành quyết định này của tôi và muốn nếu chia phải được chia công bằng. Tôi đã làm mọi cách để giảng giải cho con hiểu, có nhẹ nhàng, có la mắng, có khóc với con. Tôi nói bản thân và con trai sẽ không bao giờ bán bất động sản đó đi, tiền lời từ nó là để mẹ chữa bệnh và sau này anh sẽ san sẻ lợi nhuận cùng con. Con gái vẫn cho rằng tôi thiên vị anh trai, con giận dỗi bỏ vào miền Nam sống từ đó đến nay. Tôi vẫn sang tên bất động sản đó cho con trai, còn căn hộ hiện tại vẫn đứng tên tôi.
Suốt 5 năm qua, con gái chỉ về nhà một lần mỗi năm vào dịp giỗ bố, cũng là khoảng thời gian gần tết, rồi lại bay vào Nam đón tết một mình. Con không ngủ ở nhà, cũng không ăn cơm với mẹ và anh bữa nào. Tôi đã khóc vì sự xa cách của con suốt thời gian qua, con biết vậy nhưng vẫn mặc kệ. Chỉ thỉnh thoảng con gọi điện hỏi thăm sức khỏe tôi, gửi mừng sinh nhật, mừng tuổi mẹ vài chục triệu đồng. Tôi buồn, giận con, nhưng nghĩ con trong đó một thân một mình nên đều bảo con trai chuyển khoản trả lại dư ra nhiều hơn cho em.
Đợt này, con gái gọi điện ra nói sẽ tổ chức đám cưới ở trong đó. Con mời mẹ, anh trai và vài người họ hàng tham gia như những vị khách quý, còn sẽ không ra Bắc tổ chức đám cưới hay báo hỷ gì hết. Vài tháng nữa đến đợt giỗ bố, con sẽ dẫn chồng về thắp hương cho bố. Con nói đã quyết như vậy, chỉ gọi để thông báo chứ không hỏi ý kiến hay xin phép tôi. Tôi quá buồn vì con. Tôi không biết phải làm sao để hàn gắn tình cảm gia đình.
Tôi và con trai đã cố gắng tâm sự, nhờ vả người thân, bạn bè khuyên con gái nhiều lần nhưng tất cả đều vô ích. Con gái tôi quá cứng đầu và luôn cho rằng tôi thiên vị anh. Đó tới nay con không hề nhắc lại chuyện chia tài sản bất cứ lần nào nữa, quyết tâm tách khỏi những người thân ruột thịt. Tôi không biết liệu giờ có nên bán tất cả tài sản rồi chia đều cho các con để gia đình hòa thuận hay không?
Như Nguyệt